Chương 11: (Vô Đề)

Hứa Thải Thải xưa giờ tùy tiện.

Sau ngày hôm đó, mấy chuyện như "thầm mến người ta", "tẩu tử", "đan tuyệt tình" gì gì đó đều không ai nhắc lại nữa.

Thấy Tống Tẫn Dao một lần nữa khôi phục dáng vẻ bình thường, chẳng có điểm nào khiến người khác lo lắng, Hứa Thải Thải cũng rất nhanh đem khúc nhạc đệm này quẳng sang một bên.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Tống Tẫn Dao nhận được mệnh lệnh của chưởng môn đi làm việc bên ngoài.

Cửu Khê Thành là một đại thành nổi danh lâu đời khắp Tu chân giới, trong thành không chỉ có tài nguyên tu luyện phong phú mà cả vật dụng sinh hoạt của phàm nhân cũng dư dả đầy đủ.

Vì thế từ xưa đến nay, Cửu Khê Thành vừa nuôi dưỡng ra vô số nhân tài tu tiên, vừa trở thành chỗ dựa che chở cho dân chúng một phương, không khí trong thành luôn ổn định và hòa thuận.

Trong thành có mấy thế lực tu chân gia tộc và môn phái lớn nhỏ cùng chung tay quản lý thành thị.

Quyền lực lớn nhất vẫn nằm trong tay Tiêu thị gia tộc

- thế lực mạnh nhất, quyết định các đại sự quan trọng.

Vì khoảng cách quá xa, Trường Thanh Tông từ nhiều năm trước đã không còn qua lại lợi ích gì với Cửu Khê Thành.

Nhưng nói về tình nghĩa, thì chưởng môn đời trước của Trường Thanh Tông và lão tộc trưởng Tiêu thị hiện nay là bạn cũ một thời.

Tiêu lão tộc trưởng là người nhân hậu đôn hậu, thành thật nhiệt tình, hồi còn trẻ từng bỏ không ít công sức để giúp Trường Thanh Tông xây dựng nền móng.

Vì thế, mỗi năm đến tiệc thọ yến của lão tộc trưởng thì Trường Thanh Tông đều phải thể hiện chút thành ý.

Năm nay, sau khi chưởng môn và các trưởng lão thương lượng xong, nhiệm vụ này liền giao cho Tống Tẫn Dao.

Người được chỉ định đi cùng hắn còn có Tạ Vấn Ngọc.

Vừa nghe lại phải theo sau Tống Tẫn Dao làm việc, Tạ Vấn Ngọc liền tức thì xụ mặt, kéo một bộ mặt dài thượt.

Chưởng môn hiểu rõ tính cách đại đệ tử của mình, liền không nói thẳng bảo hắn học tập năng lực xử lý công việc của Tống Tẫn Dao nữa, mà đổi sang một cách nói uyển chuyển:

"Dao tuy quyết đoán, làm việc thỏa đáng, nhưng cũng không thể lo chu toàn mọi việc." Chưởng môn vuốt râu, ngữ khí chân thành.

"Lần này đến Cửu Khê Thành tham gia tiệc thọ yến, để thể hiện thành ý của Trường Thanh Tông, mang theo không ít đệ tử trẻ tuổi ưu tú."

"Ngươi là đại sư huynh, là chỗ dựa trong lòng các sư đệ, nên gánh vác trách nhiệm trông nom chăm sóc mọi người, bảo đảm an toàn cả đoàn."

"Đến lúc đó khách khứa Cửu Khê Thành tấp nập, người đông hỗn loạn, các ngươi đất lạ người lạ, ngươi và Tẫn Dao càng cần phối hợp ăn ý, hỗ trợ lẫn nhau."

Nghe đến đây, Tạ Vấn Ngọc lập tức hiểu ra là chuyến đi lần này không phải để hắn tiếp tục đi theo sau Tống Tẫn Dao học tập nữa.

Mà là... Tống Tẫn Dao cần hắn hỗ trợ.

Hiểu được điều đó, cả người Tạ Vấn Ngọc liền thoải mái hẳn, ngẩng đầu ưỡn ngực, vui vẻ nhận nhiệm vụ.

Chưởng môn nhìn theo bóng dáng hài lòng rời đi của đại đệ tử thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn lau lau mồ hôi trên trán vì vừa rồi phải vắt óc nghĩ lời cho khéo.

Bên phía Vi Minh Phong, Hứa Thải Thải cũng theo đoàn xuất phát.

Vì tuổi còn nhỏ, trừ những lần rèn luyện theo định kỳ nên y hầu như chưa từng rời khỏi Trường Thanh Tông.

Chuyến đi chính thức và xa thế này là lần đầu tiên.

Trước kia, mỗi lần Tống Tẫn Dao ra ngoài làm nhiệm vụ, Hứa Thải Thải chỉ có thể đứng trông theo, ngày đêm mong nhớ sư huynh hồi tông.

Y cũng từng khóc lóc ăn vạ, đòi Tống Tẫn Dao mang y theo cho bằng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!