Chương 10: (Vô Đề)

Vi Minh Phong quanh năm bốn mùa như xuân, cây cỏ xanh tươi, linh khí dạt dào, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Hứa Thải Thải vận một bộ y phục xanh đậm, ngồi giữa khu vườn xanh mướt, toàn thân hòa cùng cảnh vật xung quanh, như thể là linh vật được thiên địa đầy linh khí nuôi dưỡng, sinh ra linh động tinh quái.

Chỉ là lúc này, vì vừa nhận được tin tức từ phù truyền tin, thần sắc của thiếu niên vẫn còn ngơ ngác, rõ ràng là chưa hoàn hồn.

Y ngồi trên chiếc xích đu đang nhẹ nhàng đung đưa, trơ mắt nhìn sư huynh của mình từng bước tiến lại gần.

Khi hai người đối diện nhau, ánh mắt Hứa Thải Thải có chút né tránh.

Y vốn luôn thẳng thắn, vậy mà giờ phút này, khi đối mặt với sư huynh, lại không hiểu sao cảm thấy chần chừ.

Tống Tẫn Dao cụp mắt nhìn y, khẽ nhíu mày: "Sao lại ngồi đây ngẩn người?"

Vừa nói xong, hắn tự nhiên vươn tay phủi đi vài mảnh lá vụn dính trên tóc thiếu niên, còn thuận tiện chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch cho y, sau đó liền nắm lấy tay Hứa Thải Thải, định kéo y về phòng.

Chỉ mấy bước ngắn ngủi ấy, Hứa Thải Thải đã nhanh chóng rối rắm xong trong lòng.

Giữa y và Tống Tẫn Dao, xưa nay không có chuyện gì là không thể thẳng thắn nói ra.

Hứa Thải Thải lúc này trong lòng đầy nghi vấn, nếu không hỏi cho ra, tối nay chắc chắn không ngủ nổi.

"Sư huynh." Vừa bước vào trong nhà, đúng lúc Tống Tẫn Dao buông tay ra, Hứa Thải Thải lập tức vội vàng với tay giữ lại ngón tay hắn.

Thiếu niên cau mày, thần sắc cực kỳ nghiêm túc: "Ta hỏi người Dược Vương Cốc, biết ngươi đến lấy Tuyệt Tình Đan, còn muốn nhổ tình căn."

Tống Tẫn Dao vốn đang định đi pha ly trà nóng cho y, nghe vậy liền ngừng động tác, cụp mắt nhìn Hứa Thải Thải.

Ánh mắt đen láy của y khẽ run lên, như thể đang thử dò xét, hỏi ra suy đoán trong lòng: "Sư huynh, vì sao đột nhiên ngươi lại muốn dùng Tuyệt Tình Đan? Là thật sự định sửa tu vô tình đạo, hay là... có người ngươi thích?"

Tống Tẫn Dao cụp mắt lắng nghe, ánh mắt xám tro không hề dao động.

Có điều, hắn như thể không hề để tâm đến phần đầu lời nói của Hứa Thải Thải, chỉ lặp lại câu cuối cùng.

Ngón tay bị y nắm khẽ run lên một chút, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: "Nếu thật sự có, Thải Thải muốn thế nào?"

Hứa Thải Thải lập tức nghẹn họng.

Y mở to hai mắt, miệng cũng hơi hé ra, nhất thời chẳng biết phải trả lời ra sao.

Ngoài sự kinh ngạc, cảm xúc mạnh mẽ nhất trong lòng Hứa Thải Thải lúc này chính là... hoảng loạn.

Có lẽ là vì từ trước đến giờ, cuộc sống của y và sư huynh chỉ có hai người, chưa từng có ai xen vào.

Cho nên Hứa Thải Thải trước nay thật sự chưa từng nghĩ tới, rằng một ngày nào đó, một trong hai người họ rồi cũng sẽ giống bao tu sĩ khác, tìm đạo lữ, thành gia lập thất.

Tất nhiên, việc Tống Tẫn Dao lạnh lùng với người ngoài cũng là một phần lý do khiến y chưa từng nghĩ tới khả năng ấy.

Suy nghĩ trong đầu Hứa Thải Thải bay tán loạn.

Nếu Tống Tẫn Dao thật sự có người mình thích, vậy đối phương liệu có thích lại hắn? Có giành mất sư huynh của y không?

Hơn nữa, nếu sư huynh lập đạo lữ thật, vậy thì chắc chắn không thể tiếp tục sống cùng y như bây giờ, mà sẽ sống chung với đạo lữ kia.

Hứa Thải Thải theo bản năng đưa mắt đảo quanh căn phòng quen thuộc.

Đến lúc đó, y chắc chắn sẽ phải dọn ra khỏi phòng ngủ chung của hai người, nhường chỗ cho sư huynh và đạo lữ của hắn.

Không chỉ vậy, sư huynh xưa nay luôn chăm sóc y từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, sau này cũng sẽ không còn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!