Ba tháng trước, Tống Tẫn Dao vâng lệnh chưởng môn dẫn theo nội môn đệ tử xuống núi xử lý sự vụ, mãi đến hôm nay mới trở về.
Trong ký ức của Hứa Thải Thải, đây là lần đầu tiên y và sư huynh xa nhau lâu đến vậy.
Trưởng lão dạy kiếm pháp cực kỳ nghiêm khắc, cho dù hoàn thành bài học cũng không cho về sớm dù chỉ một chút, Hứa Thải Thải cắn răng chịu đựng đến giờ học kết thúc, lại còn từ biệt từng người bạn đồng môn, rồi mới vội vàng chạy ra Thí Luyện Trường.
Là đệ nhất đại tông của Tu chân giới, Trường Thanh Tông được xây dựng trên linh mạch rộng lớn, tọa lạc giữa dãy tiên sơn quanh năm mây mù lượn lờ.
Từ xa nhìn lại, núi non linh khí dồi dào, tán cây xanh rì đan xen với điện cao đường dài, vài con loan điểu màu vàng ròng bay lượn giữa những cung điện, rồi ẩn vào mây núi, nơi ấy tràn ngập những mảng mây ngũ sắc.
Dưới tầng mây, một bóng người mặc áo xanh đậm nhẹ nhàng lướt qua đại đạo trải dài, nhảy lên từng bậc thang ngọc, đến bên ngoài đại điện tông môn. Quanh mình bỗng trở nên yên tĩnh khác thường, Hứa Thải Thải không còn chạy nữa, đổi sang bước nhẹ.
Việc đầu tiên khi đoàn người trở về tông môn chính là diện kiến chưởng môn.
Tống Tẫn Dao đã được chưởng môn gọi vào trong điện để báo cáo lại tình hình chuyến đi, mấy đệ tử nội môn đi cùng thì đứng nghiêm chỉnh trước cửa điện, chờ bị hỏi đến.
Vừa thấy Hứa Thải Thải đến thì mấy người kia liền bỏ vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng, thay vào đó là cười đùa nói nhỏ.
"Thải Thải tới rồi."
"Thải Thải lại đến đón đại sư huynh kìa."
"Hồi nãy bọn ta còn cá cược xem là đại sư huynh ra trước hay cái đuôi nhỏ này tới trước, xem ra ta thắng rồi."
Hứa Thải Thải ngày thường hoạt bát hiếu động, chạy một mạch tới đây mà không hề mệt mỏi.
Thiếu niên hô hấp ổn định, chỉ có gương mặt hơi ửng hồng vì nắng trưa chiếu rọi, đôi mắt đen nhánh long lanh ánh sáng.
Hôm nay tâm trạng y quá tốt, bị trêu cũng không tức, mặt mày hớn hở gọi từng người một tiếng sư huynh.
Mấy vị đệ tử nội môn này đã vào tông môn từ lâu, lúc Hứa Thải Thải năm tuổi được đưa đến Trường Thanh Tông thì bọn họ đã bắt đầu chơi đùa cùng y, có thể nói là nhìn y lớn lên.
Đã thân thiết như vậy, tự nhiên chẳng cần giữ lễ nhiều.
Hứa Thải Thải chào hỏi xong thì lập tức chui vào sau lưng mấy sư huynh, nhân lúc thân hình họ che chắn, ghé đầu vào khe cửa đại điện.
Y tu vi đã Trúc Cơ, ngưng thần tụ lực xong thì ngũ giác nhạy bén, chỉ cần một khe cửa nhỏ cũng đủ để thấy rõ khung cảnh bên trong.
Hứa Thải Thải không cần tìm, ánh mắt đầu tiên đã rơi vào bóng lưng quen thuộc kia.
Vẫn là dáng vẻ không thay đổi ấy, áo trắng thuần không vướng bụi trần.
Chưởng môn sư thúc xưa nay đã quen dong dài, lúc này đang thao thao bất tuyệt nói mãi không dứt, mà sư huynh y
- Tống Tẫn Dao thì vẫn như cũ, gần như im lặng.
Hứa Thải Thải đợi một lúc lâu cũng không thấy sư huynh mở miệng hay xoay người lấy một lần, cuối cùng đành chuyển ánh mắt vòng tới vòng lui trên vòng eo cao ngất của hắn, xác nhận người vẫn bình an vô sự, mới chịu thôi không dòm cửa nữa.
Chừng một chén trà nhỏ trôi qua, Tống Tẫn Dao mới từ trong đại điện bước ra.
Lúc này Hứa Thải Thải đang bị mấy vị sư huynh vây quanh tán gẫu, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Lần này xuống núi đã lâu, các sư huynh không tay không trở về, còn mang cho Hứa Thải Thải không ít đồ chơi hiếm lạ gặp trên đường, phần lớn là pháp khí thú vị, linh thực hoặc đặc sản nơi xa.
Hứa Thải Thải vừa ríu rít cảm ơn liên tục, vừa hí hửng nhận lễ vật, túi trữ vật suýt chút nữa không đựng nổi.
Khi Tống Tẫn Dao ra khỏi đại điện, trông thấy chính là cảnh tượng ấy.
Chỉ là ngay khoảnh khắc hắn vừa xuất hiện, vòng người đang cười đùa lập tức đồng loạt giật mình, rồi nhanh như chớp thu lại nét cười, nghiêm chỉnh đứng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!