Chương 5: Thế Giới Thú Nhân

Tộc Dực Hổ? Bán thú nhân? Những cái này là gì? Tiếng nói cậu nghe thấy là Hán ngữ tiêu chuẩn, mặc dù có chút khẩu âm, nhưng cực kỳ gần gũi với tiếng phổ thông. Nhưng quốc gia của mình khi nào xuất hiện dân tộc thiểu số Dực Hổ này? Ngoài ra bán thú nhân là có ý gì? Từng chữ một tách ra cậu đều hiểu, tổng hợp lại cùng nhau kỳ thực có thể hơi hiểu một chút, vấn đề là lý giải có chút khó hiểu. Bán thú nhân và con người có quan hệ gì? Đinh Tiếu càng ngày càng hồ đồ.

Nhìn thấy Đinh Tiếu lộ ra biểu tình đầy mặt giật mình cho rằng tiểu gia hỏa là sợ hãi người không cùng một tộc sẽ tổn thương đến cậu, cho nên Quỳnh cười: "Đứa nhỏ ngốc, chúng ta tuy rằng không cùng tộc loại, nhưng chúng ta ở Thanh Sâm là không có phân tranh, cho nên không cần sợ."

Vấn đề lại tới nữa....

Thanh Sâm là cái gì? Đinh Tiếu vừa định mở miệng dò hỏi, liền nghe được bên tai truyền đến một tiếng gầm của mãnh thú, sợ tới mức cậu run lên, trái tim lập tức co lại theo. Nhiều ngày ở trong rừng như vậy, bởi vì một chút dấu vết của mãnh thú đều không có, khiến Đinh Tiếu vẫn luôn cảm thấy nơi này cách biên giới rừng rậm không xa, cho nên mới không có đại hình mãnh thú. Nhưng hiện tại xem ra là cậu đoán sai. Làm sao bây giờ?

Nếu là một mình, bị ăn luôn thì cũng chả sao, dù sao lấy bản thân tay nhỏ chân nhỏ căn bản cũng không có khả năng vật lộn lại với dã thú. Nhưng hiện tại trước mắt nhiều thêm một người tự xưng là bán thú nhân, Đinh Tiếu tuyệt đối không hi vọng lại một lần nữa phải nhìn thấy khuôn mặt của ba mình ở trước mặt mình biến mất. Cậu sợ hãi, sợ hãi từ bên trong. Cho nên theo bản năng, cậu kéo qua cánh tay của Quỳnh, dùng sức kéo người về phía sau lưng mình: "Nguy hiểm!"

Quỳnh bị hành động của tiểu gia hỏa dọa sợ, nhưng ngay sau đó anh cảm thấy trái tim thật ngọt ngào. Đứa nhỏ xa lạ này lo lắng cho mình, muốn bảo vệ mình sao!

"Không sợ, hắn sẽ không tổn thương chúng ta."

Còn không đợi Đinh Tiếu hỏi Quỳnh những lời này là ý gì, cậu liền nhìn thấy một cự hổ dài xấp xỉ 3 mét xuất hiện trong tầm mắt của mình, hơn nữa thẳng hướng mình và Quỳnh mà chạy tới. Lúc này cho dù có đại bản lĩnh gì cậu cũng không biện pháp phản ứng được. Giờ phút này trong lòng cậu, ý niệm duy nhất chính là: Nó ăn luôn một mình mình có thể no sao? Không biết ba có nhân cơ hội nó đang ăn mình kịp chạy trốn đi không. Thực hiển nhiên cậu đã hoàn toàn đem việc Quỳnh không phải ba mình quên mất.

Những ý niệm này hết thảy đều là bản năng tự đáy lòng. Nhưng khiến Đinh Tiếu khiếp sợ cùng sợ hãi không phải bởi vì cự hổ đã đến mà kết thúc. Khi cậu hiện lên ý nghĩ kia, liền thấy cự hổ trước mắt đột nhiên vặn vẹo biến hình, sau đó lấy tốc độ cực nhanh thu nhỏ lại thân hình trên mặt đất, cuối cùng biến thành một nam nhân cường tráng ít nhất cũng cao tới hai mét hai, hai mét ba. Mà mặt người nam nhân này cậu nhận thức, chính mình đã từng dùng gạch đập một lỗ thủng trên đầu hắn. Đinh Tiếu cảm thấy thế giới quan của bản thân nháy mắt bị điên đảo.

Quỳnh thấy đôi mắt Đinh Tiếu trừng đến lớn, tay đều run rẩy, rõ ràng chính là bị dọa sợ. Nhanh chóng vuốt vuốt lưng tiểu gia hỏa, sau đó trừng mắt hướng phía nam nhân: "Anh rống cái gì thế! Nhìn xem dọa đứa nhỏ rồi này!"

Sau khi bị bạn lữ răn dạy nam nhân lộ ra nụ cười hàm hậu, đi tới ngồi xổm trước mặt Đinh Tiếu, đầy mặt xấu hổ mà xin lỗi: "Thực xin lỗi. Bởi vì vừa rồi Quỳnh một mình đi tới nơi ta không nhìn thấy, cho nên liền sốt ruột rống lên một tiếng. Dọa đến ngươi thực xin lỗi." Đinh Tiếu có thể khẳng định người nam nhân này nói rất thành khẩn, nhưng cậu không thể tiếp thu.

Không phải không thể tiếp thu vì người nam nhân cao lớn vượt mức này có một gương mặt quá giống với kẻ phản bội, mà là không thể tiếp thu nam nhân này là một con hổ biến thành. Chẳng lẽ mình đang ở thế giới thần thoại? Người nam nhân này là một lão hổ tinh? Thật... thật không thể nào tưởng tượng nổi!

"Không phải sợ, hắn là bạn lữ của ta, tên là Hạ. Là thú nhân tộc Dực Hổ thôn Thiên Hà. Sẽ không thương tổn con." Nhìn ra tiểu gia hỏa thực sợ hãi, Quỳnh mau chóng giải thích hộ bạn lữ. Đương nhiên cũng không quên hung hăng mà trừng qua hắn vài lần. Oán trách đối phương rống lên cái gì, phiến rừng bên ngoài thôn này căn bản không có mãnh thú, ngày thường ngay cả giống cái cũng có thể tự do đi lại thu thập trái cây rau dại, bản thân là một bán thú nhân thì sợ cái gì?

Hơn nữa rừng rậm xa hơn anh cũng đã từng đi qua, đụng tới loại dã thú nhỏ hoàn toàn có thể nhẹ nhàng ứng phó. Cả ngày chỉ biết lo lắng suông, chỗ nào có bộ dáng của dũng sĩ bộ tộc! Đâu có chết người chứ!

Thú nhân.... bán thú nhân... Đinh Tiếu tựa hồ ý thức được điều gì. Nhưng đồng thời nội tâm vốn sợ hãi của cậu cũng bình ổn lại không ít. Vô luận như thế nào thì lão hổ tinh cũng không ăn thịt người, sẽ không tổn thương cái người có khuôn mặt giống ba...! Khoan đã! Quỳnh nói nam nhân này là bạn lữ ý... một loại cảm giác thực vi diệu khiến trái tim Đinh Tiếu tê rần, ngay sau đó cảm giác nhức mỏi vẫn luôn tồn tại trong cơ thể lập tức tăng lên, sau đó còn không đợi cậu kịp phản ứng lại liền cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người mất đi ý thức.

Nhìn tiểu gia hỏa vẫn luôn hôn mê trên giường gỗ, Quỳnh vừa cảm giác lo lắng lại vừa thỏa mãn. Anh rốt cuộc tin lời hiến tế nói. Bản thân có lẽ từ nay về sau sẽ có một đứa con.

Hạ đem trái thanh dưa đặt trên bàn gỗ cạnh giường, sau đó ôm lấy eo bạn lữ nhà mình: "Cả nửa ngày như vậy em cũng không nhìn ta một cái." Trong giọng nói tràn đầy ai oán.

Quỳnh liếc nhìn hắn một cái: "Xem anh còn có thể nhìn ra hoa sao?! Anh có đẹp bằng tiểu gia hỏa sao?"

Hạ vẫn hàm hậu như vậy mà cười: "Em đẹp nhất, còn đẹp hơn cả hoa."

Quỳnh hiển nhiên là đã quen với trình độ nói lời buồn nôn của bạn lữ, sắc mặt không chút nào thay đổi: "Hạ, anh có cảm thấy tiểu gia hỏa nhìn rất thân thiết, giống như quen biết đã lâu không?"

Hạ gật gật đầu: "Có cảm thấy, bởi vì cậu ấy giống em. Đôi mắt, cái mũi còn có vành tai đều giống. Có điều tiểu gia hỏa này quá gầy, hiến tế nói thân thể cậu ấy rất không khỏe mạnh, vẫn luôn bị sốt, cứ như vậy sẽ không tốt."

Nghe Hạ nói như vậy, Quỳnh lập tức phát hiện tiểu gia hỏa thực sự giống mình, điều này làm lòng anh càng vui vẻ. Cho dù là giống cái sinh con cũng không thấy giống cha hoặc mẹ, đứa nhỏ do bản thân nhặt được cư nhiên lại giống mình, thật tốt!

"Chúng ta thu dưỡng cậu ấy được không? Ba cậu ấy không còn nữa. Hơn nữa hình như cậu ấy còn không có cha. Một bán thú nhân mang theo một bán thú nhân ấu tể nhất định rất vất vả, cho nên tiểu gia hỏa mới gầy và sinh bệnh như vậy cũng không kỳ lạ. Cũng không biết cậu ấy là người bộ tộc nào. Trên người bán thú nhân đều không có ấn ký."

"Xem quần áo cậu ấy mặc cùng đồ đạc mang theo, hẳn bộ tộc cậu ấy rất cường đại. Những thứ kia ta đều chưa từng thấy qua từ trước tới giờ." Trong mắt Hạ lóe ra một tia tinh quang, dáng điệu không còn ngây thơ như vừa rồi đối với bạn lữ.

Quỳnh giúp Đinh Tiếu dịch dịch da thú, thở dài: "Mặc kệ có cường đại cỡ nào, bọn họ cũng không thể bảo vệ tốt tộc nhân của mình. Hôm nay anh đi chuẩn bị cơm chiều đi, nấu chút canh cá, hiến tế nói ăn cá đối với thân thể người bệnh có chỗ tốt."

Khi Đinh Tiếu mở mắt ra, cảm thấy cả người nhức mỏi hơn so với lúc ở trong rừng rậm rất nhiều. Thử giật giật cánh tay, đều có thể nghe được động tĩnh của xương khớp. Nếu không phải lúc trước xác nhận bản thân không bị gãy xương, cậu nhất định sẽ lo lắng bản thân mình có phải hay không bị tàn phế. Dùng sức ngồi dậy, thở hổn hển một hồi lâu, lúc này cậu mới có tinh lực nhìn xem mình đang ở chỗ nào.

Một gian nhà ở tối tăm cùng đơn sơ, xem chất liệu là bùn cùng đá cục tạo thành. Đây là phản ứng đầu tiên của Đinh Tiếu. Diện tích nhà chừng 40 mét vuông, cao khoảng 3 mét rưỡi, cũng không có gì nhiều, nhưng đối với một gian phòng ngủ thì diện tích có chút rộng. Dưới thân mình là một cái giường lớn bằng gỗ, dùng tay đập đập phi thường rắn chắc. Quy cách rất lớn, chiều dài chừng 3 mét, rộng cũng đến 2 mét rưỡi. Có cái giường lớn như này, căn phòng cũng không cảm thấy quá trống trải. Mép giường có một cái bàn gỗ mặt tứ giác, bên trên bày một cái bình gốm có nắp, cùng một cái khay, trên khay có hai khối màu xanh biếc, bằng vào hương vị đồ vật kia phát ra, tin rằng đó là một loại trái cây.

Trong phòng còn có một cái bàn lớn cùng mấy cái đôn gỗ, xem ra là dùng để làm ghế ngồi. Trên bàn giống như có cái gì, nhưng ấy ánh sáng trong phòng mà nhìn cậu thật sự không rõ đó là cái gì.

Đinh Tiếu có thể khẳng định bây giờ là ban ngày, bởi vì đối diện giường lớn là một cái cửa. Đương nhiên cái cửa này không có cánh, chỉ có một cái mành không kín. Ánh sáng trong phòng chính là từ bên ngoài xuyên qua cái mành này mà vào.

Trên tường không trang trí bất cứ một cái gì, trong phòng cũng không chồng chất đồ đạc. Xem ra rất sạch sẽ, nhưng cũng rất quạnh quẽ. Có điều cái này cũng đủ để cho Đinh Tiếu hiểu được trình độ sản xuất ở nơi này không phát triển, dựa theo tiếng phổ thông mà nói chính là "thực nghèo." Làm cậu cảm thấy may mắn chính là ba cái bao cùng một cái túi mua sắm vẫn còn ở trên giường. Mở ra nhìn nhìn, đồ vật một cái cũng không thiếu, điều này càng khiến cho cậu yên tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!