Chương 48: Ngày Giao Dịch Bắt Đầu

Từ lều trại của Quỳnh trở về, Đinh Tiếu thở dài một cái, bốn người nhà mình đều là nam nhi sao có thể biết cây trâm nữ nhân dùng bán bao nhiêu tiền mới thích hợp chứ! Thôi, mình giảm đi một chút, 20 bối là được. Tuy vẫn cảm thấy rất nhiều, nhưng cậu cũng không muốn đi tìm mấy bá mẫu trong thôn làm cố vấn, vạn nhất người ta coi trọng, mình nên đưa hay không đây. Quan trọng là đây cũng không phải kết quả lao động của một mình mình, cậu tuyệt đối không lấy đồ vật của bạn bè kiếm nhân tình.

Bán một ngày tính một ngày đi, nếu 20 bối quá đắt, ngày hôm sau giảm giá là được, vật liệu cũng không tốn tiền.

Sau khi trời tối, Đinh Tiếu nằm trong chăn da thú quay cuồng vài lần cũng chưa ngủ, nghe bên ngoài không có âm thanh gì, cậu lén lút thò đầu ra ngoài lều, quả nhiên Khôn còn chưa biến thành đại lão hổ. Phải biết rằng cậu đã quen hai ngày nay ngủ đều có tiếng ngáy đều đều của đại lão hổ, thanh âm không quá lớn, cậu cũng không cảm thấy ảnh hưởng tới giấc ngủ, ngược lại coi đó thành bài hát ru ngủ.

"Khôn, sao anh còn không đi nghỉ ngơi?"

Khôn quay đầu, nhìn thấy Tiếu Tiếu ló đầu ra khỏi trại, mỉm cười sờ sờ đỉnh đầu Đinh Tiếu: "Ta suy nghĩ có nên làm cái lưới đánh cá kia rộng ra hay không, như vậy có thể một lần bắt được càng nhiều, đối với giống đực chúng ta một lần kéo cái lưới rất rộng cũng không thấy nặng."

Đinh Tiếu gãi gãi chóp mũi nhỏ: "Ừm, có thể, nhưng số lượng cá có hạn, một lần bắt nhiều hơn, cá trong sông cũng ít hơn, cá lớn lên cũng cần phải có thời gian, làm quá lớn, sau này cá trong sông không còn thì làm sao?" Một hai ngày không làm sao, một hai năm liền nguy hiểm.

Khôn gật đầu: "Ta cũng suy nghĩ tới chuyện này, lấy độ lớn nhỏ của mắt lưới em làm, hình như cũng chỉ bắt được cá lớn, như vậy cá nhỏ sẽ bị lọt ra?"

Đinh Tiếu chống cằm: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng một con cá lớn lên như vậy cũng cần nhiều thời gian."

Khôn suy nghĩ một chút: "Em nói ở bên cạnh thôn đào một cái rãnh chống lụt, giống như mương thoát nước hay sông bảo hộ, đem nước sông dẫn vào, bắt một ít cá thả vào bên trong, như vậy chúng ta cũng không cần luôn dựa vào cá trong sông. Cá trong sông cũng không bị giảm bớt, dù sao cá cũng không thể coi là món chính, chỉ là thỉnh thoảng mới ăn. Các thú nhân của tộc Mèo Rừng, tộc Bạo Hùng và tộc Giao Xà đặc biệt thích ăn cá, nhưng nơi họ sinh sống nguồn nước tương đối nông, cá lớn không nhiều, nếu chúng ta có nhiều cá thì mùa xuân và mùa hè có thể dùng cá khô đổi rất nhiều đồ vật với bọn họ."

Đinh Tiếu nhìn Khôn, đột nhiên cảm thấy đại gia hỏa này kỳ thực rất thông minh, nuôi cá tự nhiên là phương pháp tốt. Ở thời đại mà ngành chăn nuôi trồng trọt còn chưa có nhiều này, hắn có thể từ việc mình bảo hắn làm mương thoát nước và sông bảo vệ nghĩ ra việc này, đã khá là ghê gớm rồi. Vốn đang cảm thấy mình làm quá nhiều chuyện, các loại nuôi dưỡng gieo trồng gì đó đều phải từ từ nói, hiện tại tốt rồi, có thần đồng Khôn tự động não nghiên cứu phát minh ra không phải sao!

"Biện pháp này của anh rất tốt, tuyệt đối có thể thử một lần, đúng rồi, các bộ tộc khác có những đồ vật đặc biệt gì mà tộc chúng ta không có không?"

Khôn ca tự nhiên là hỏi gì đáp nấy: "Tộc Mèo Rừng và tộc Cửu Vĩ đều biết làm vải bố, nhưng tộc Vửu Vĩ làm dày hơn một chút, tộc Mèo Rừng lại mềm hơn một chút. Tộc Bạo Hùng có thể cùng ong mật câu thông, bọn họ có thể từ chỗ ong mật lấy rất nhiều mật ong, không cần như chúng ta, muốn lấy mật ong rất khó khăn. Ong mật tuy nhỏ, nhưng bọn chúng rất khó đối phó.

Tộc Giao Xà phòng ốc là chắc chắn nhất, còn có..."

Cuối cùng Đinh Tiếu ngủ thiếp đi trong khi Khôn giảng giải.

Kết quả ở trong mơ, Đinh Tiếu mơ thấy mình chẳng những làm ra vải lụa còn mềm mại hơn vải bố của tộc Mèo Rừng, còn mơ thấy mình ở Thanh Sâm bày biện hơn 1000 cái thùng nuôi ong, chăn nuôi một đàn ong mật so với tộc Bạo Hùng còn nhiều hơn, mỗi ngày có thể sản xuất ra rất nhiều rất nhiều mật ong, vân vân các loại, ở trong mơ cậu chống nạnh cười lớn, nghĩ mình đang bơi lội trong đám nhân dân tệ, cuối cùng đem tiền này đổi thành các loại đồ dùng sinh hoạt hiện đại như Tivi, máy tính, tủ lạnh... kết quả đồ điện mua trở về đều là đồ hỏng, căn bản không dùng được....

Mơ sao, luôn là những sự việc lung tung rối loạn không có quy luật gì, chỉ là Khôn ghé vào lều trại của Đinh Tiếu, nghe thấy tiếng cười của tiểu gia hỏa đang ngủ mơ, tâm tình phá lệ liền thoải mái.

Có lẽ hiến tế nói đúng, Tiếu Tiếu thật sự có thể mang tới cuộc sống càng tốt cho tộc nhân, còn có ngày trước Tiếu Tiếu nói có thể thấy được đồ vật nào có ăn được hay không, hắn đều ghi tạc trong lòng. Bất luận như thế nào, mình cũng sẽ ở bên cạnh Tiếu Tiếu, mặc kệ cậu ấy đến từ đâu có năng lực gì, mình chỉ cần cậu ấy vui vẻ hạnh phúc là được rồi.

Ngày hôm sau tất cả mọi người đều thức dậy rất sớm, để lại một giống đực trông coi doanh địa, còn lại tất cả mọi người dưới sự dẫn dắt của Hạ, khiêng cõng hàng hóa nhà mình đi vào khu vực tường vây.

Nói đến tường vây, tường chỉ cao tầm 1 thước, kỳ thực chính là dùng để phân chia khu giao dịch của các bộ tộc với khu dừng chân. Phụ cận nơi này không có mấy đại hình dã thú lui tới, phải biết rằng chợ nơi này mỗi năm chỉ có bốn lần, nhưng mỗi một lần đều có rất nhiều thú nhân tụ tập, ầm ĩ đi săn đã khiến lũ dã thú ở xung quanh có khái niệm tránh xa nơi này. Cũng chỉ ngẫu nhiên có một ít động vật nhỏ mà các thú nhân khinh thường không bắt chạy tới chạy lui.

Đương nhiên đôi khi cũng sẽ có những mãnh thú muốn lấy các thú nhân làm thức ăn lui tới.

Tường vây kỳ thực chính là dùng cọc gỗ to dựng thành, có một ít cọc gỗ bên ngoài đã mọc rễ nảy chồi, cho nên cứ cách một khoảng lại có một hai cái cây mọc ra tán cây, nếu là mùa hè, ở dưới tàng cây kia bày quán bán hàng nhất định rất thích ý.

Quầy hàng của tộc Dực Hổ ở khu giáp phía bắc, quầy hàng của Đinh Tiếu và quầy hàng của ba cậu gần nhau, Khôn nói chỗ nhỏ, nhưng kỳ thực cũng hơn một thước dài. Vài thứ kia của cậu cũng không chiếm diện tích lớn, cho nên bày ra một nửa đặt trên tấm da thú tương đối quý. Quầy hàng nhà Khôn ở bên cạnh quầy Đinh Tiếu, bên trên đặt da thú khó có được, còn có một nửa là ống trúc có nắp.

Đinh Tiếu biết đồ thủ công suất sắc nhất của bộ tộc mình là đồ gốm, đương nhiên cũng do ở bộ tộc Dực Hổ có đất sét thích hợp làm đồ gốm là nguyên nhân chủ yếu. Mặt khác vì tộc Dực Hổ có "sức chiến đấu" phi thường cao, bọn họ có thể bắt giữ một vài đại hình dã thú, cho nên chợ Đông hàng năm, người tới tộc Dực Hổ mua sắm da thú rất là nhiều.

Ngày đầu tiên bày quán, trong lòng Đinh Tiếu rất chờ mong, chỉ tiếc buổi sáng người lui tới không nhiều lắm.

Khôn ngồi dưới đất, quay đầu hỏi: "Tiếu Tiếu, muốn đi dạo không?"

Đinh Tiếu nhìn sạp hàng: "Tôi rất muốn đi, nhưng không cần trông sao?"

Khôn đứng dậy nhìn Quỳnh ở phía sau: "Quỳnh thúc thúc, cháu mang Tiếu Tiếu đi dạo một vòng, buổi sáng ngày đầu tiên có lẽ có thể nhìn thấy nhiều thứ tốt, còn có thể có lợi một chút."

Quỳnh gật đầu: "Ừ, các con đi đi, túi bối này cháu cầm, Tiếu Tiếu chưa dùng qua bối, cháu giữ ta cũng yên tâm."

Nhìn Khôn tiếp nhận một cái túi da thú, bên trong phình phình hẳn là rất nhiều bối, trong lòng có chút rối rắm, mình đi dạo phố lại dùng tiền của ba đưa cho Khôn cầm, cái này làm cho mình có cảm giác thực sự bị biến thành trẻ con a! Được rồi, mình đúng là không có khái niệm bối ở nơi này có giá trị như thế nào, không cầm thì không cầm, còn không phải là tiêu cho mình sao.

Khu vực tường vây rất lớn, loại hội chợ này khác với hội chợ đời trước cậu tham gia đúng một lần. Phải nói là trung tâm thương mại mới đúng. Quầy hàng quy hoạch là chung quanh tường vây, chính giữa là một cái đài rộng, nghe Khôn nói đó là đài lửa trại để trao thưởng vào ngày cuối cùng, buổi tối hôm đó sẽ có rất nhiều thú nhân độc thân nhảy múa. Nhớ lại lần tham gia lửa trại duy nhất của mình ngày đó, nghĩ đến cái "dáng múa" của đám đại tráng hán, Đinh Tiếu không phúc hậu mà cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!