Thiên Hồi cũng không biết mình làm sao vậy, cậu không sợ, mà là không quen lắm.
Có lẽ bởi vì Nam Đình Cận vẫn chưa khôi phục ký ức, chưa nhớ ra cậu.
Rất nhiều lúc, Nam Đình Cận đã thể hiện đủ ôn nhu, lúc trước bị dây leo mềm quấn lấy, cũng thuận theo mà xoa tay cho Thiên Hồi mỗi ngày.
Thiên Hồi vẫn cảm nhận được chút khác biệt vi diệu của anh, là khí chất toát ra, phong cách hành sự, hoặc thứ gì khác.
Nhưng dù vậy, Nam Đình Cận vẫn là Nam Đình Cận, Thiên Hồi thích anh.
Anh là bạn trai cậu, điều này không sai.
Còn sự thay đổi của anh... có lẽ là do mất trí nhớ rồi đến đây, ở quá lâu.
Sáu năm, có thể thay đổi nhiều thứ, giống như chiếc nhẫn gỗ đổi màu kia.
Nghĩ đến đây, Thiên Hồi lại thấy đau lòng cho Nam Đình Cận, cậu ôm lấy anh.
Cậu vừa mới né tránh, giờ đột nhiên chủ động, Nam Đình Cận hơi khựng lại, có vẻ ngạc nhiên, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì," Thiên Hồi ấp úng đáp, "Em... Em muốn xem chỗ anh ở."
"Được." Nam Đình Cận không nhịn được tiến lại gần, định hôn cậu lần nữa.
Nhưng Thiên Hồi đã buông anh ra, bắt đầu đánh giá lại căn phòng.
Lúc nãy cậu chỉ xem qua loa, giờ cậu nghiêm túc hơn, như đang khám phá mê cung, mở tủ quần áo và ngăn kéo, những đồ vật chưa từng thấy đều được cậu cầm lên xem xét kỹ càng, ví dụ như máy truyền tin và radio.
Đáng tiếc radio đã hỏng từ lâu, vẫn chưa có ai sửa.
Trong ngăn kéo còn có một chiếc kính viễn vọng nhỏ, Thiên Hồi cúi đầu quan sát: "Đây là cái gì..."
Nam Đình Cận dạy cậu cách sử dụng, cậu thích thú không rời tay, chơi mãi.
Thấy Thiên Hồi thích, Nam Đình Cận nói: "Tặng em."
"Thật sao?" Thiên Hồi rất vui, không khách sáo với anh, chơi đủ rồi liền cất vào túi bên hông ba lô.
Cậu hứng thú nhất với vòi nước trong phòng tắm, Nam Đình Cận lại dạy cậu cách mở nước ấm, dùng vòi hoa sen, có thể tắm bên trong.
Chỉ là Thiên Hồi không sợ lạnh, mà sợ nóng, nhiệt độ nước chỉ hơi cao hơn một chút, sờ vào không quá lạnh.
Sầu riêng ngủ say ở phòng bên cạnh, cà rốt vẫn còn ngụy trang và hoa hướng dương trông nó, các thực vật khác đã quay lại.
Thấy phòng tắm mới lạ, vài thực vật cũng muốn vào tắm cùng Thiên Hồi.
Bắp xông vào đầu tiên, bị ánh mắt của Nam Đình Cận quét tới: "Không được."
Giọng anh ta thản nhiên, ẩn chứa vài phần cảnh cáo.
Trên đường đi, Nam Đình Cận không trò chuyện với các thực vật, hầu như quên mất sự tồn tại của chúng.
Nhưng sau trận chiến với đàn tang thi, không chỉ Thiên Hồi, các thực vật cũng có nhận thức mới về thực lực của Nam Đình Cận.
Bắp dừng bước, liếc nhìn anh ta, muốn phớt lờ nhưng không dám.
Thiên Hồi vẫy tay với nó trong phòng tắm: "Lấy khăn lông đến đây, tắm cho các cậu trước."
Bắp vui vẻ, chạy đến lấy khăn lông từ ba lô, cố ý đi ngang qua trước mặt Nam Đình Cận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!