Chương 9: (Vô Đề)

Anh nhắm mắt, thở dài một hơi.

Khi mở mắt lại, dường như đã hạ quyết tâm.

Nhìn tôi chằm chằm.

"Vãn Vãn."

"Mấy hôm nay anh cứ mơ một giấc mơ——"

"Trong mơ, anh quay lại thời cấp ba cãi nhau với em."

"Em bảo anh đừng đi, nên anh không đi nữa, ở lại trong nước."

"Em thi vào trường đại học anh học, chúng ta cùng làm bài tập, cùng xem phim, cùng làm thí nghiệm… Sau khi tốt nghiệp, em vào Trình thị, anh vào Lâm thị."

"Hai nhà bắt đầu hợp tác, làm ăn ngày càng phát đạt."

"Tất cả mọi người đều nói chúng ta là cặp đôi vàng, trời sinh một cặp."

"Hôm anh cầu hôn em, có rất nhiều bạn bè và người thân đến chúc mừng, vỗ tay reo hò…"

"Còn em thì đứng trước mặt anh, luôn luôn cười với anh…"

Tôi ngắt lời Lâm Ký Châu.

"Anh Ký Châu, đừng nói nữa."

"Chỉ là giấc mơ thôi, đều là giả cả."

Lâm Ký Châu nhìn tôi, trong mắt ánh lên một tia đau đớn.

"Là giả sao?"

"Tại sao chứ? Vãn Vãn."

"Nhưng anh thực sự cảm thấy——"

"Nếu năm đó anh chọn ở lại, không rời đi, thì đó mới là kết cục của chúng ta.

"22 Tôi đứng dậy, lắc đầu. Không phải đâu. Dù năm đó lựa chọn khác đi, mẹ tôi không đưa Tạ Trầm Thanh đến trước mặt tôi. Thì tương lai cũng biến hóa khôn lường, ai nói chắc được gì?—— Tôi vừa định mở miệng. Lâm Ký Châu lại đột nhiên ngồi bật dậy. Ngăn lại động tác của tôi. Anh đưa tay ra, làm động tác"dừng lại

". Dùng ánh mắt tha thiết, thậm chí mang chút cầu khẩn nhìn tôi."Đừng phủ nhận suy nghĩ của anh có được không?"

"Làm ơn đi, Vãn Vãn."

"Dù chỉ là giấc mộng, cũng xin em đừng bóp nát nó.

"Trên mặt anh vẫn còn một chút đỏ ửng bệnh tật. Hình như cơn sốt vẫn chưa khỏi hẳn. Tôi không nỡ nhìn tiếp, nghiêng đầu đi."Nghe nói anh lại sắp ra nước ngoài rồi, anh Ký Châu."

"Tìm một bạn gái đi."

"Oánh Nguyệt cũng luôn muốn có chị dâu, anh ra ngoài cũng nên có người chăm sóc.

"Qua khóe mắt. Anh như đang giận dữ nhìn tôi."Không."

Giọng anh rất thấp, run run.

"Anh sẽ không chúc phúc cho em đâu, Trình Mộc Vãn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!