Chương 4: (Vô Đề)

9

Tạ Trầm Thanh là người nghiên cứu dược lý.

Kiếp trước, khi đăng ký nguyện vọng đại học, mẹ tôi đề nghị anh ấy học ngành tài chính.

Bởi công ty nhà tôi vốn hoạt động trong lĩnh vực đầu tư.

Thêm vào đó là năng lực toán học siêu phàm của Tạ Trầm Thanh, nếu sau này có thêm công nghệ phân tích.

Khi anh ấy vào công ty tôi.

Gần như có thể chắc chắn Tạ Trầm Thanh sẽ trở thành cỗ máy hái tiền khủng khiếp trong thị trường vốn.

Vì thế khi anh ấy từ bỏ con đường ấy, mọi người xung quanh đều rất bất ngờ.

Dù sao thì học y khó hơn nhiều, thu nhập cũng không cao bằng tài chính.

Ban đầu tôi cũng không hiểu.

Bởi ngay cả người ngoài nghề như tôi cũng nhận ra.

Anh ấy học hành rất cực khổ, nhiều khi còn bỏ mặc sức khỏe.

Mãi đến khi Tạ Trầm Thanh chết, tôi mới đọc được nhật ký của anh ấy——

"Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Trình Mộc Vãn thì tốt biết mấy."

"Đó chính là lý tưởng cả đời của tôi."

10

Ừ.

Đúng vậy.

Tôi mắc bệnh di truyền bẩm sinh.

Bác sĩ nói bệnh này thường phát tác sau năm mươi tuổi, lúc còn trẻ gần như không có ảnh hưởng gì.

Người thân trong nhà đều an ủi tôi, bảo y học bây giờ phát triển nhanh như thế.

Biết đâu vài năm tới là có thuốc đặc trị, dứt điểm được căn bệnh này thì sao?

Tôi thực ra cũng nghĩ vậy.

Nên bình thường chẳng lo lắng hay buồn phiền gì mấy.

Một mặt, mẹ tôi đã đầu tư vào nhiều viện nghiên cứu y sinh, chuyên về bệnh di truyền như của tôi.

Mặt khác, sống tới năm mươi mấy tuổi cũng là dài rồi.

Ví dụ như ba tôi, chưa tới bốn mươi đã gặp tai nạn xe qua đời, còn chưa kịp phát bệnh.

Hii cả nhà iu 💖

Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt

"review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB:"Dung Dăng Dung Dẻ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!