Chương 19: Biến hoá

"Két! Keng keng keng…"

Theo tiếng chuông vang đến tận mây xanh từ đại bản doanh của thành Sulfur, thời điểm mười hai giờ trưa cũng đã đến, sau khi ma pháp phục nguyên phát động, cái đầu của ta cuối cùng cũng về đến trên thân thể ở nhà sau một thoáng mê muội.

Mà điều đầu tiên ta làm khi ý thức hồi phục là vội vàng kiểm tra lại thân thể của mình.

"Một, hai… hai mươi bốn, quái, hùng hài tử đổi tính? Vậy mà không thiếu cây xương sườn nào!"

Trong lúc ta ngồi một mình kinh ngạc vì điều phát hiện mới, lại đang tính giơ ngón tay ngón chân ra xem có thiếu cái gì không, một thanh âm bất mãn vang lên sau lưng ta:

"Cốt đầu thúc, ta lớn rồi, sẽ không lại tuỳ tiện sờ mó các bộ kiện trên người đàn ông."

Lời này không sai, thế nhưng tại sao ta lại cảm thấy khó chịu nhỉ!?

Quay đầu lại, thiếu nữ tóc đỏ trừng hai mắt nhìn ta. Đúng như trong giây lát trước đó ta nhìn đến, vốn dĩ một đứa hùng hài tử giờ đã trở thành một thiếu nữ anh khí bừng bừng.

Do cách tu hành đặc thù của dòng đông phượng, mái tóc Annie dài và đỏ rực bay bay trong gió, đôi chân thon dài thẳng tắp như chiếc compa, khuôn mặt trứng ngỗng hơi phì nộn của trẻ con cũng biến thành thon thon trái xoan; nếu còn lại thứ gì không thay đổi, chắc chỉ còn đôi mắt lấp lánh thuần khiết.

"Ai da, nhân loại trưởng thành thật là nhanh, hôm qua còn là đứa hùng hài tử chạy khắp nơi kêu loạn "kuma" "kuma", hôm nay đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.

Nhìn vào cái đầu lâu của ta, mặt Ann lúc đầu còn đầy nghiêm tú, thế nhưng sau đó phụt một tiếng rồi bắt đầu cười thành tiếng.

"Dafug, hình tượng của ta!", mặt không biểu tình, ta kéo xuống đầu lâu, lặng lẽ đón lấy cái khăn lau Eliza đưa, xoá đi hai cái hình con rùa trên đầu.

Làm sao? Không lý giải được? Chỉ là trong khi đợi ma pháp triệu hồi, ta và tiểu Hồng đánh mấy vòng mạt chược, lại không cẩn thận thua hai lần mà thôi… Hừ, ta còn lâu mới thua, tiểu Hồng thảm hơn ta nhiều, cả người nàng đã bị vẽ kín mít, thậm chí chẳng cần hoá trang cũng đã có thể giả dạng thành rồng đen.

Còn vì sao không cược tiền vàng hay tài vụ linh tinh mà chỉ phạt vẽ bậy, đó là do cả hai đều là cao thủ ma pháp, cũng đều không biết tiết tháo hình dáng ra sao, nếu thật sự mang tài vật ra đặt cược thì trò chơi giết thời gian đơn thuần tuyệt đối biến thành cuộc thi ăn gian… Ừm, có thể gọi là siêu năng lực mạt chược thiếu nữ!

Được rồi, có vẻ vừa nãy đã vi diệu lén đả kích cái gì đó, vậy thì thiên tài mạt chược, ma pháp thiếu niên đi!

"Aizz, dạo gần đây đến chơi mạt chược bình thường cũng khó!"

Ann che miệng cười nhẹ, ta biết hiện tại mặt ta rất khó coi, rốt cuộc thì rất ít tên vu yêu bị vẽ hình con rùa trên đầu, những tên bán long nhân bị gọi đến bồi cũng nhìn chúng ta với ánh mắt kinh ngạc…

"Kì lắm sao, chẳng lẽ vu yêu và rồng đỏ không thể cùng nhau ngồi chơi mạt chược giết thời gian? Chẳng lẽ chỉ cần chúng ta gặp nhau sẽ phải thương lượng đại nghiệp huỷ diệt thế giới?"

"Không, không!" Thiếu nữ tóc đỏ lắc đầu.

"Đi ra chạy một vòng, cả thế giới đều khác biệt, sau khi trở về tất cả những người vốn rất quen thuộc đều trở nên kì quái, luôn muốn Annie làm cái này, bảo Annie làm cái kia, âm dương quái khí, lại nói không rõ ràng. Nhìn những nụ cười giả tạo đó Annie hoảng hốt mấy ngày rồi, thế nhưng hiện tại, thấy dì tiểu Hồng vào cốt đầu thúc vẫn còn như cũ, thật tốt quá."

Annie cười, mang theo chút hoài niệm và nét thoả mãn trên khuôn mặt, xem ra, lần lữ hành này cũng khiến vị công chúa nhỏ của thành Sulfur trưởng thành không ít.

"Cốp!"

Thế nhưng ta lại không hiểu phong tình, lấy cánh tay xương gõ đầu đối phương.

"Ngươi mới bao nhiêu? Đừng cố nói như thể già lắm rồi. Việc cảm thán nhân sinh và hồi ức trước kia là độc quyền của các ông bà già. Mà ngươi gọi ta là thúc thúc không sao, nhưng gọi tiểu Hồng…"

"Annie biết, thấy dì tiểu Hồng, Annie sẽ gọi là tiểu Hồng tỷ tỷ, nếu không dì tiểu Hồng lại chui vào trong hang khóc trộm mất. Khóc trộm mà âm thanh siêu lớn, vậy mà nàng còn không biết, thẹn chết người ta…"

"Ân, vậy mới đúng, thiếu nữ lớn tuổi chưa kết hôn đều khá mẫn cảm, chúng ta phải đồng tình với các nàng, thông cảm với các nàng, yêu thương bảo hộ các nàng. Nếu thấy Margareth thì gọi thế nào?"

"Margareth tỷ tỷ!"

"Đúng, nhớ gọi thế trước mặt Adam!" Ta một bên cười trộm, một bên nói như đúng rồi.

Annie là đệ tử đồng thời cũng là con gái nuôi của Adam, Margareth lại để Annie theo họ Levine, không nghi ngờ đó là biểu lộ cho chút ý nguyện nào đó, đáng tiếc, đừng nói gọi mẹ, cho tới tận bây giờ cứ thấy Margareth là Annie lại luôn mồm gọi tỷ tỷ, khiến bối phận của nàng không hiểu ra sao bỗng thấp hơn Adam một bậc, điều này khiến Margareth rất khổ não.

Đương nhiên, khiến nàng khổ não thêm, chính là nghĩa vụ của ta…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!