Chương 32: Chặt Tay Cướp Nhẫn

"Dù bây giờ chúng ta thả nó ra ngoài cũng chưa chắc nó sống được trong bí cảnh này. Chi bằng giữ nó lại, mang về tông môn mà bồi dưỡng. Khúc tiểu chất nhi nói đúng hay không?"

Ma Tử cười dữ tợn nói.

Từ lúc đến đây đến giờ, Ma Tử đã nhìn thấy Bạch Dữ hái được rất nhiều thảo dược.

Đối phương giống như không nhìn thấy sự hiện diện của hắn, khiến hắn khó hiểu cũng như không vui.

Nhưng hắn cảm thấy, đối với một đứa trẻ cảnh giác lên là điều sỉ nhục, nên cũng không bận tâm lắm.

Dù sao, hắn cũng không nghĩ một đứa nhỏ có thể có cái gì thâm tàng bất lộ.1

Hắn cũng đã nghĩ đến, có lẽ bản thân gặp một tán tu tu luyện công pháp tà môn nào đó, khiến cho bản thân nhỏ lại.

Nhưng một tán tu cảnh giới sao có thể bằng hắn.

Dù ở trong bí cảnh này, tu vi của hắn bị đè x uống hóa thần kỳ thì cũng không trở ngại.

Đối phương cũng sẽ như hắn mà thôi, mèo cắn mỉu nào khó mà nói.

Chuyện này cả Khúc Tử Nhi lẫn Bạch Dữ đều không biết, bởi vì hai người chưa từng động chân khí.

Động phủ này cho phép tất cả mọi người vào, nhưng lại đẩy tu vi của họ xuống Hóa Thần hết.

Người ở dưới tu vi Hóa Thần thì được phép giữ nguyên.

Mới đầu khi nhận ra điều này, Ma Tử rất kinh hãi, nhưng sau đó là kinh hỷ.

Chủ nhân động phủ có thể làm được như vậy, chứng tỏ đối phương tu vi cao thâm.

Tuy không biết có phải đã đạt đến cảnh giới phi thăng hay không, nhưng một động phủ của tu sĩ Độ Kiếp, ai mà không thèm muốn chứ.

Mà tất cả về Bạch Dữ cũng chỉ là suy đoán của Ma Tử, đối phương ra sao cũng chưa nói chắc được.

Nhưng thả người đi? Không có khả năng.

Khúc Tử Nhi tất nhiên là biết bọn họ sẽ không thả người rồi.

Nếu thả, chẳng phải nàng chết chắc.

Trong lúc bọn họ giằng co, Bạch Dữ đã nhặt được gần hết cái bách thảo viên này rồi.1

Nếu Khúc Tử Nhi nhặt được một thì hắn lấy mười, còn lại không có mấy cọng ở gần chỗ cổng vào, là nơi hai người ma đạo kia đang đứng.

Có một vấn đề là, tại sao không ai dùng thần thức đi cảm ứng đối phương? Bởi vì động phủ này không chỉ hạn chế tu vi mà còn có thần thức, cấm bay.

Điều này Bạch Dữ và Khúc Tử Nhi đã biết.

Vậy nên, Khúc Tử Nhi mới kinh nghi bất định rồi không hề động chân khí mà thử đối với Bạch Dữ ra tay.

Có lẽ đây là may mắn của Khúc Tử Nhi.

Bạch Dữ dù không biết, nhưng cũng không sợ đối phương, càng không buông tha cho mấy cọng thảo dược kia.

Vậy nên, hắn thản nhiên đến gần hai người ma đạo.1

"Đứa nhỏ!!"

Khúc Tử Nhi quan tâm hô lên, còn chạy theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!