Chương 3: Tìm Không Thấy

Vật nhỏ kia nghe hắn nói thì sững sờ thật lâu.

Bạch Dữ đối với việc vật nhỏ không lập tức nhận đồng lời nói của mình thì nhướng mày lên.

Thật sự không phải có ý đồ với hắn?1

Nếu vật nhỏ chưa mở tu luyện nhưng lại thông linh như vậy, lập tức chấp nhận thì hắn sẽ nghi ngờ nhiều hơn.

Nhưng nó không đồng ý liền cũng không thể chứng minh nó không có ác ý.

Lỡ đây chỉ là mánh khoé của nó thôi thì sao?

Bạch Dữ ở đó chìm trong suy nghĩ loạn thất bát tao không có lối thoát, Garnet cũng đang tính toán thiệt hơn.

Nó tự nhiên chạy đến một nơi xa lạ, không biết làm sao để trở về.

Bản thân nó lại nhỏ như vậy, dù có biến thân thì cũng yếu ớt mỏng manh.

Nơi này có nhiều ít nguy hiểm nó cũng không biết...! Chi bằng ở lại đây, được người nuôi, có thịt ăn, có chỗ ngủ, còn có đồ vật mới lạ để chơi.

Cũng không phải là không tốt...! Đợi nó quen thuộc với nơi này rồi lại tìm đường trở về.

Đứa nhỏ kia còn nói tu luyện gì đó nó không biết, nhưng những điều còn lại đều rất mê người đối với nó.

Vậy nên, sau một hồi lâu suy nghĩ thấu đáo, nó gật đầu với đứa nhỏ.

Bạch Dữ thấy nó gật đầu thì dừng lại những suy nghĩ kia.

Thôi đi, hắn có nghĩ cũng nghĩ không ra.

Nó đã ở trong lòng bàn tay hắn rồi, còn sợ cây kim trong bộc không có ngày lòi ra.

Bộp.

Một tiếng vang nhẹ kéo lại sự chú ý của Bạch Dữ.

Hắn nhìn xuống.

Vật nhỏ kia đặt hai cái đệm thịt nho nhỏ lên mu bàn tay đang cầm viên đá trắc thí của hắn kia, đôi mắt đậu đen không ngừng nhìn hắn dò hỏi.

Bạch Dữ giống như đọc được ý nghĩ của nó.

Này cũng là bởi vì đôi mắt kia quá mức sinh động.

Còn có...! Cảm xúc không ngừng truyền đi từ hai đệm thịt mềm mại ấm áp kia, hắn không thể nào không hiểu được.

Hắn lật tay ném đá thí trắc lên giường, vật nhỏ kia chít một cái chạy đến.

Sau đó là một màn sáng tối chớp tắt nhàm chán vô cùng, cũng không hiểu sao nó lại thích như vậy nữa.

"Ngươi tên là gì?

"1 Bạch Dữ nhìn nó hỏi. Garnet đã xem hắn là đối tượng quan tâm hàng đầu. Vậy nên, dù đang chơi vui vẻ, nó cũng để lại một nữa sự chú ý trên người đối phương. Bạch Dữ vừa hỏi nó đã nghe thấy. Nhưng nó phải nói làm sao? Tuy không hiểu lắm nhưng theo bản năng nó cảm thấy không nên cho đứa nhỏ này biết nó có thể biến thân. Nhưng nếu để sau này đối phương biết được thì có tức giận hay không?1"Không thì ta đặt ta ngươi cái tên đi.

Ừm...

"Không đợi nó nghĩ xong thì đối phương đã tự quyết định luôn rồi. Nó nghẹo đầu chăm chú nhìn hắn."Ta tên là Bạch Dữ.

Vậy ngươi tên là Bạch Cửu đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!