Chương 27: Thú Triều

"Không nên! Mau chạy!

"Khi Mã Lục còn chưa dứt lời thì có người đã bỏ chạy. Mã Lục khinh bỉ nhìn Tôn Cẩn đã cách họ vài trượng. Nhưng tầm mắt hắn bỗng hoa lên, phía sau Tôn Cẩn đã xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé, nhưng nhanh đến không ngờ. Trong lòng hắn run sợ không thôi nhưng dưới chân cũng chẳng giảm, theo một hướng khác bỏ chạy. Bạch Cửu nhìn bóng lưng của hắn, bĩu môi. Tầm mắt nó dời về phía Bạch Dữ vừa bay đi."A!"

Âm thanh thảm thiết vang vọng cả khu rừng nhỏ.

Đám người chưa đi quá xa, nén không nổi tò mò quay đầu nhìn xem.

Khi nhìn đến thảm trạng của Tôn Cẩn mà bất giác lạnh sống lưng.

Tôn Cẩn bị xoắn chết, đến cả kim đan đối phương cũng chả thèm mà xoắn nát bấy.

Phải biết rằng, kim đan của tu sĩ loài người cũng như yêu đan của yêu tu, đều là thứ đồ có giá trị.

Cách giết người máu tanh giống như đám tà giáo này, nhưng lại không thèm kim đan, là ngông cuồng đến cỡ nào?

Bạch Dữ nếu biết suy nghĩ của bọn hắn thì đảm bảo sẽ cười nhạo cho xem.

Họ giết người thì cho là máu tanh, đám tu sĩ loài người khi giết ai thì là thay trời hành đạo, thật tức cười.

Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của đám tu sĩ tự cho mình là chính đạo thôi.

Bạch Cửu ngây ngốc nhìn Bạch Dữ vừa bay trở về.

Biểu tình của nó khiến Bạch Dữ nhăn mày.

"Ta rất đáng sợ?

"Hắn bành má nó nguy hiểm hỏi."Không phải! Nhưng có thể sạch sẽ chút không?

"Bạch Cửu nghẹo đầu thương lượng. Bạch Dữ nhếch môi."Sạch sẽ giống như ngươi?

"Hắn hơi nghiêng thân nhìn đám tro tàn trên đất, tác phẩm của Bạch Cửu mà hỏi. Ấy vậy mà đứa nhỏ còn ngoan ngoãn gật đầu ý phải."Đi thôi."

Hắn bẹo má nó hối thúc.

Cũng không phải yêu cầu gì to tác, hắn miễn cưỡng chấp nhận vậy.

Bạch Cửu gật đầu.

Nó cũng không quan tâm đám người đã chạy xa kia nữa, đạp lên phong hệ mà bay đi.

Bay này cũng không phải như A ông Eagle lướt trên bầu trời, nhưng mỗi bước nhảy cũng là một trượng có hơn.

Thân ảnh thiếu niên hao gầy di chuyển nhanh chóng trong sơn mạch Bắc Long rộng lớn.

Bạch Dữ vẫn được Bạch Cửu bưng trên cánh tay như vậy.

Dù sao, trong mắt người khác, Bạch Dữ hắn cũng chỉ là đứa nhỏ năm sáu tuổi, nhảy nhót trên không trung cũng rất quái dị, không thực tế.

Những chuyện như thế thường sẽ thu hút sự tò mò của người khác.

Để tránh phiền toái, hắn ủy khuất để Bạch Cửu mang theo vậy.1

Bạch Cửu cũng không có ý kiến gì cả.

Nó đối với việc bản thân có chút ý nghĩa với Bạch Dữ là chuyện đáng mừng cỡ nào.

Nó còn nghĩ sau này sẽ bảo vệ Bạch Dữ nữa cơ, ai biểu Bạch Dữ mãi không lớn.1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!