Sau khi từ Bách Thảo Trai đi ra, hai người một đường rời khỏi thành Bắc Giới.
"Không ngờ lại được nhiều tinh thạch như vậy...! Hơn mười vạn tám ngàn tinh thạch hạ phẩm luôn này, còn không tốn tiền thảo dược lần này nữa!!
"Bạch Cửu ríu líu không ngừng từ lúc ra khỏi thành. Không hiểu sao nhưng lúc ở trong thành nó cảm thấy rất ngột ngạt, bây giờ có thể thoải mái nói chuyện rồi."Nhiêu đây có thể trả cho ngươi rồi còn mua được rất nhiều..."
Bạch Cửu còn chưa nói hết đã bị một ngón tay nhỏ đè lên môi.
Nó bất giác im lặng rồi đưa mắt sang nhìn chủ nhân của cái tay.
Bạch Dữ nhìn nó nhưng thần thức đã đưa ra khắp khu rừng bên ngoài thành Bắc Giới.
Cuối cùng vẫn có kẻ liều ăn nhiều, Bạch Dữ cười cười nghĩ.
Có người đi theo chúng ta rồi, chuẩn bị đánh nhau.
Hắn truyền âm cho Bạch Cửu.
Bạch Cửu tròn mắt lên nhìn hắn.
Đi theo chúng ta làm gì?
Bạch Dữ nghe nó hỏi mà đỡ trán, nhưng hắn cũng biết nó vừa lớn, còn chưa trải nghiệm lòng người hiểm ác.
Ở nơi nó sống thuần chất hơn nhiều, chưa kể...! Nó còn cho rằng mấy kẻ này là đồng loại.1
Cũng được, cho nó một bài học về lòng người ở tu chân giới vậy.
Trong quá trình nói chuyện này bước chân của hai người chưa từng dừng lại.
Rất nhanh, họ đã tiến sâu vào trong khu rừng.
Phía trước là một sơn mạch, cùng cái lúc trước hai người đã băng qua nhưng nối dài ra, gọi là Bắc Long.
Này là bởi vì, nhìn từ trên cao, nó giống như một con rồng, còn ở phía Bắc.
Sơn mạch này rất lớn, cũng hẻo lánh, rất thích hợp để giết người đoạt bảo.1
Dù sao bây giờ họ lùi vào thành Bắc Giới cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Chưa nói, Bạch Dữ hắn không hề sợ.
Đêm qua lúc vào thành hắn đã xem xét kỹ, trong thành cao lắm là tu vi Nguyên Anh, là vị thành chủ kia của Bắc Giới.
Nói sao thì nơi này cũng xa xôi, xảy ra chuyện cũng khó lòng mà đào thoát trong khi trước và sau đều là sơn mạch Bắc Long.
Thay vì đến nơi này, họ vượt qua sơn mạch Bắc Long, tới thành trì tiếp theo Bắc Thiên thành rộng lớn vẫn tốt hơn.
Cách Bắc Thiên còn có một tông môn nhị phẩm để dựa dẫm.
Khi họ sắp vượt qua khu rừng, nhìn đến sơn mạch Bắc Long thì một đám tu sĩ từ khắp nơi nhảy ra bao vây lấy họ.
Bạch Cửu dừng lại bước chân, ngây thơ mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Không hiểu tại sao nhưng nó cảm thấy, đám người này cũng không cùng một nhóm.
Mà thật sự, đám tu sĩ hai mặt nhìn nhau, trong mắt là hiểu rõ.
Sau đó, họ ăn ý không trò chuyện với nhau, mà đều đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ ở giữa, đối với sự xuất hiện của họ cũng một lạnh lùng nhìn, một tò mò thêm chút ngây ngô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!