Garnet nghẹo đầu nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mặt, không rõ tại sao nó lại than thở giống như a phụ nhà mình.
Nó còn rất nhỏ a, không nên có biểu tình già cỗi như vậy đâu.1
Bạch Dữ mang con vật nhỏ đi sâu vào trong.
Garnet cũng đưa mắt nhìn vào hang động lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với nhà mình kia.
Trên đỉnh động phủ còn lủng một lỗ, ánh sáng từ trên phủ xuống, chiếu rọi khắp nơi.1
Để cho đôi mắt của nó mở lớn là khi nhìn đến một hồ nước tuyệt đẹp, trong vắt như màn trời bên ngoài kia, xanh đến lung linh ảo mộng.
Đứa bé kia mang nó đi trên một cây cầu nhỏ nằm cuối hồ nước, bên cạnh là một thác nước đổ xuống.
Bọt nước bắn cả lên mặt khiến nó đưa móng nhỏ lên dụi đi.
Vượt qua hồ nước, trước mắt là một cái giường đá, màu sắc giống như cái bình đựng thuốc của a mẫu nhưng lại to đến không tưởng.
Bản thân nó ở trên đó có thể lăn đến mấy chục vòng mới có thể rớt xuống đất được.1
Đứa nhỏ đem nó đặt lên giường rồi nhìn nó nói.
"Không chuẩn chạy đi."
Bạch Dữ nhìn con vật nhỏ kia đang lén lút sờ soạn cái giường, thấy nó giật mình một cái rồi cũng ngốc ngốc gật đầu với hắn, lúc này mới đi đến cuối hang động bên trái.
Ở nơi đó, một đống lớn đồ vật loạn thất bát tao nhưng đều mang màu sắc tươi tắn, lấp la lấp lánh chiếu sáng cả một góc động.
Bên cạnh còn có mấy cái rương lớn luôn được đóng kín, nó so với Bạch Dữ còn cao hơn.
Bạch Dữ nhìn cái thân nhỏ nhắn của mình mà gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Thân mình bay lên, mở nắp một cái rương.
Hắn khẽ phất tay, một trái cây nhỏ như trái nhãn màu trắng sữa bay ra, rơi vào tay hắn.
Ăn vào ngọc long quả, hắn cảm nhận hỗn loạn bởi vì độ kiếp mang đến được làm dịu mà thở ra một ngụm trọc khí, toàn thân thả lỏng.
Lúc này mới từ trong núi bảo vật của mình lấy ra đá kiểm tra linh căn cũng như cấp bậc của yêu thú, trở lại giường bạch ngọc.
Garnet thấy hắn trở lại thì ngồi nghiêm chỉnh trên giường, đôi mắt đậu đen lom lom dòm Bạch Dữ.
Bạch Dữ nhảy phốc lên giường, ngồi xếp bằng nhìn con vật nhỏ kia, hồi lâu không nói.
Garnet bị hắn nhìn đến lông tơ dựng hết lên, theo bản năng cảm thấy hoảng sợ, có xúc động muốn bỏ chạy.
Nhưng nó chỉ là nghĩ thôi.
Đứa nhỏ này rất không bình thường, không có cánh nhưng lại bay được, nó nhìn mà ao ước lại ghen tỵ.
Quan trọng là, hồi nãy nó chưa kịp chạy mà đã bị đạp đuôi, nó cũng không muốn lại bị đạp nữa đâu...1
A Bà nói rồi, dòng họ nhà nó vốn đã nhỏ nhắn.
Nếu muốn sinh tồn thì phải biết bán manh, làm nũng lấy lòng người mạnh hơn mình.
Có vậy, cuộc sống sau này của nó mới tốt đẹp giống như a Bà hay a mẫu nó được.1
Garnet nhìn đứa nhỏ trước mặt, trong lòng hạ quyết tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!