Mọi người đều biết Nhiếp Chính Vương phi hiện tại họ Quan tên Linh, nàng là đời sau của một vị danh tướng.
Trong dân gian thường có một ít đạo sĩ am hiểu bói toán, trên khắp đường phố đều dán chữ Phong Văn.
Có người thắc mắc nói: Sao bần đạo lại tính ra Thất vương phi vốn dĩ phải là họ Ninh mới đúng nhỉ."
Không một ai biết sự phức tạp hợp tan trong đó, trăm năm lận đận.
Thẩm Giới và Quan Linh thành hôn trước giao thừa năm Minh An đầu tiên, hôn lễ có quy mô rất lớn, thậm chí còn long trọng hơn so với lễ cưới của Tiên hoàng và Ngọc Xu công chúa năm đó.
Lần này, Thẩm Giới không ở lại yến tiệc quá lâu, trong mắt hắn cũng cực kỳ tỉnh táo, không hề có sự mờ mịt vì men say nào cả.
Quan Linh cũng không ngủ ở trong phòng mà nàng đội khăn hỉ nghiêm túc ngồi thẳng trên chiếc giường gỗ trầm hương đợi hắn.
Kiếp trước hai người đều chìm trong sự rối loạn nên đã bỏ lỡ rất nhiều ngày lành cảnh đẹp.
Thẩm Giới vén khăn hỉ lên nhìn khuôn mặt nàng được bao phủ bởi vầng sáng mờ nhạt.
Hắn không nhịn được mỉm cười rồi cúi đầu muốn hôn lên môi nàng.
Hai vị lão ma ma ngăn cản: "Vương gia, sao ngài lại nóng vội thế.
Ngài và vương phi vẫn chưa uống rượu hợp cẩn mà?"
Hai vị ma ma này là người trong cung Thái hậu, họ cũng là người nhìn Thẩm Giới dần dần trưởng thành nên họ rất vừa ý vị vương phi mới này.
Cả một hàng cung nhân phía sau che miệng cười khẽ.
Khuôn mặt Quan Linh đỏ bừng, nàng cúi đầu xuống nhào về phía trước.
Cuối cùng mọi người trong phòng cũng nhận tiền thưởng lui ra ngoài.
Lúc này Thẩm Giới mới ngồi xuống bên cạnh Quan Linh, hắn nắm lấy những ngón tay xinh đẹp, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của nàng.
"Không biết vì sao mà bản vương chỉ thấy mọi chuyện dường như cách nhau cả một thế hệ." Hắn thở dài nhẹ nhõm, ánh sáng trong mắt dịch chuyển.
"Trong mười kiếp chàng đã trải qua đã từng cưới vợ hay có mỹ nhân nào bên người không?" Nàng ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn, tuy nàng dùng giọng điệu gặng hỏi nhưng ánh mắt nàng lại chứa đầy tình cảm.
"Khanh Khanh không có trên đời thì dù mỹ nhân có đẹp như hoa, tuyệt sắc khuynh thành bản cương cũng chỉ coi như cặn bã mà thôi." Thẩm Giới thấy vậy cũng mỉm cười theo, đôi mắt đào hoa chứa đầy tình ý.
Mỗi lần hắn nghiêm túc nói lên câu thề trông rất giống như đang tán tỉnh phong lưu giảo hoạt.
Có lẽ là do dung mạo người này quá đẹp.
Cộng thêm quyền cao chức trọng.
Nên mọi người rất khó tin tưởng cả đời này hắn sẽ chỉ yêu một người.
Thẩm Giới giơ tay lên xoa bóp khuôn mặt của kiều thê.
Hắn cuốn tay áo đỏ trên tay nàng lên, ánh mắt hắn rơi xuống mấy vết sẹo dữ tợn trên tay nàng thì vẻ vui mừng trong mắt hắn biến mất một nửa.
Quan Linh biết hắn đang nghĩ đến chuyện gì.
Nàng rút tay về, buông tay áo xuống rồi lấy lòng nhích lại gần trong lồng ngực hắn như một con nhân ngư.
Nàng mạnh dạn kéo áo xuống để lộ hơn nửa bờ vai và chiếc cổ trắng như ngọc, ngón tay nàng đặt lên bộ ngực sữa chỉ vào phần da thịt trắng nõn không có chút tì vết nào.
"Chàng nhìn này, vết thương bị kiếm Thanh Loan đâm còn khép lại được nữa là ta chỉ bị mấy vết thương nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!