Chương 2: (Vô Đề)

Tên trộm nằm trong dòng suối kia, từ từ mở mắt ra.

Hắn nhìn ta một cái.

Trên mu bàn tay ta nổi lên từng đốm mẩn đỏ.

Hắn rất muốn g.i.ế. c ta.

Ta tức muốn chết, bẻ một nhành hoa quất vào mặt hắn.

Thật quá đáng!

Ta chỉ muốn ngủ với hắn thôi mà, vậy mà hắn lại muốn g.i.ế. c ta!

Gai hoa rạch qua mặt hắn, để lại vài vết xước mờ mờ.

Hắn vẫn nhìn ta.

Hồng Trần Vô Định

Tựa như tượng ngọc lưu ly, đôi mắt đen thẫm kia không có chút cảm xúc nào.

Hắn vẫn muốn g.i.ế. c ta.

Vết mẩn trên tay ta ngứa không chịu nổi.

Ta khổ sở đến phát khóc, ném cả đóa hoa vào mặt hắn.

Cánh hoa phủ lên mắt hắn.

Ta khóc lóc nói: "Ta đi tìm phu nhân mách tội ngươi! Để bà ấy trừng trị tên trộm vô lễ như ngươi!

"Ta giận đùng đùng quay người muốn bỏ đi. Nhưng lại thấy hơi luyến tiếc. Hắn thực sự rất thơm. Chắc chắn cũng rất ngon. Ta lau nước mắt, rồi lại không nhịn được mà quay lại. Không được, thật sự quá đói rồi. Ăn hắn một lần, rồi đi mách tội cũng chưa muộn. Ta lục trong túi thơm, chọn chọn lọc lọc, lấy ra một viên đan dược màu đỏ nhét cho hắn. Nhìn bộ dáng của hắn, chắc là trúng hàn độc. Hắn không chịu há miệng. Ta tát hắn một cái, giục giã:"Há miệng mau, ngươi bây giờ không được chết.

"Hắn vẫn bất động. Ta lại tát thêm cái nữa. Lần này tay ta đỏ cả lên. Ta giận đến mức dọa nạt:"Ngươi mà còn không chịu uống thuốc, ta sẽ quẳng ngươi vào bầy khỉ cái đấy nhé!

"Lúc này hắn mới có phản ứng, nuốt viên thuốc vào. Ta thấy chỗ này bẩn, liền trốn vào bụi hoa bên cạnh nghỉ tạm, chờ thuốc phát tác. Ai ngờ chờ chờ rồi lại ngủ quên mất. Tỉnh dậy thì thấy xác c.h.ế. t bên bờ suối đều biến mất. Tên trộm kia đứng bên cạnh ta, che nắng cho ta. Lúc trước ta đánh hắn hai cái, giờ tay vẫn còn đau. Ta trừng mắt nhìn hắn:"Ngươi được ta cứu một mạng, phải lấy thân báo đáp, hiểu chưa?"

Hắn khẽ gật đầu.

Ta đưa hắn về ở tại tiểu viện Du Sơn dưới chân núi.

Trong lòng lại thấy hơi nặng nề.

Nuôi một người thật chẳng dễ dàng gì.

Lúc sư phụ nuôi ta, cũng đã rất đau đầu rồi.

Ăn không tốt thì sinh bệnh.

Ngủ không ngon cũng sinh bệnh.

Có điều tên trộm này, lại rất biết điều.

Không biết hắn moi ở đâu ra một bộ y phục sạch sẽ, rửa ráy chỉnh tề rồi thay vào.

Ngoan ngoãn đứng bên cạnh, chờ ta sai bảo.

Nè! Ta cũng sắp trở thành người nuôi kẻ khác rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!