12 – Ngoại truyện
Đại hôn của Nhiếp chính vương đã qua hơn một tháng, thế nhưng người trong kinh thành vẫn bàn tán không ngớt.
Cũng chẳng ai biết hắn cưới tiểu thư khuê các nhà nào, chỉ biết của hồi môn thì chất cao như núi.
Châu báu quý giá như nước chảy, danh sách sính lễ dày đến mấy chục trang, đủ đóng thành sách rồi.
Ngay cả yến tiệc mừng cưới cũng kéo dài suốt ba ngày ba đêm, cả kinh thành ai cũng có phần.
Chỉ cần đứng trước cửa vương phủ nói một câu:
"Chúc vương gia vương phi trăm năm hòa hợp.
"Là đã có thể nhận được một túi bánh cưới, một túi tiền mừng. Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, người trong kinh thành ai nấy đều ca ngợi, thật lòng chúc phúc cho đôi phu thê tân hôn. Vậy mà Vương phi nương nương mới thành thân chưa đầy một tháng, giờ lại không được vui cho lắm. Nàng ngồi trên ghế, cúi đầu nhéo lấy dải lụa, không chịu ngẩng lên."Linh Hi, thiên hạ không có tiệc nào mà không tàn, sư phụ sớm muộn cũng phải rời xa con."
Tĩnh sư phụ xoa đầu tiểu đồ đệ, cố nén nước mắt mà nói:
"Trong tông còn nhiều việc phải xử lý, ta nhất định phải quay về."
Linh Hi rốt cuộc không kìm được, ôm chầm lấy sư phụ khóc rống lên:
"Sư phụ, vậy con theo người cùng về là được mà.
"Sớm biết lấy chồng là phải một đời một kiếp sống bên hắn, phải từ bỏ sư phụ, thì nàng đã chẳng bằng lòng. Tĩnh sư phụ liếc thấy người đang đứng ngoài cửa, vội nói:"Con lớn thế này rồi, sao còn nói năng hồ đồ? Con mà đi rồi, vương gia phải làm sao? Con phải chăm chỉ luyện công, vương gia mới sống lâu trăm tuổi được."
Khi nói đến mấy chữ "sống lâu trăm tuổi", bà cố tình nâng cao giọng.
Chuyện giải độc cho Nhiếp chính vương, bà vẫn giữ lại một phần, không giải hết.
Chỉ nói với Nhiếp chính vương rằng công pháp Linh Hi tu luyện có thể giúp hắn giải trừ tàn độc còn sót lại.
Như thế thì, cho dù ngày nào đó hắn thay lòng, vì tính mạng cũng tuyệt không dám bạc đãi Linh Hi.
Tĩnh sư phụ thấy tiểu đồ đệ khóc không dứt, tim như bị kim châm.
Tông quy của Hợp Hoan tông: một sư phụ chỉ dạy một đồ đệ.
Nếu đồ đệ không có tiền đồ, sư phụ sẽ bị phạt.
Linh Hi từ nhỏ liều mạng luyện công.
Dù đói đến hoa cả mắt, thèm ăn đến phát run, vì để luyện thành linh thể vô cấu, cũng chẳng chịu ăn thêm một miếng cơm.
Người trong tông ai cũng nói bà may mắn, tìm được một đệ tử thiên tư tuyệt đỉnh.
Nhưng chỉ có bà mới biết, Linh Hi đã cố gắng bao nhiêu.
Khi còn bé, nửa đêm nàng thường giật mình tỉnh giấc, ôm lấy bà mà hoảng hốt nói:
"Sư phụ, con sẽ chăm chỉ luyện công, người đừng bán con đi mà."
Ban ngày, người ta đùa nàng một câu:
"Nếu không trở thành thánh nữ được, sẽ bị bán đi đấy."
Nàng ghi nhớ trong lòng, đêm đêm bất an.
Tĩnh sư phụ hồi tưởng lại chuyện xưa, càng thêm xót xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!