Chương 1: (Vô Đề)

1

Ta mang tâm tình thấp thỏm xuống núi rèn luyện, vậy mà lại không gặp nổi một kẻ đồng nam nào.

Suốt ngày đầu váng mắt hoa, suýt nữa thì đói mà c.h.ế. t mất x.á.c!

May mà phu nhân nhà họ Lâm có lòng tốt, nhặt ta về nuôi dưỡng.

Từ đó trở đi, ta liền trở thành nha hoàn bên cạnh Lâm phu nhân.

Đêm Thượng Nguyên, ta thắp đèn ở Vân Lâu, làm kinh diễm cả một vùng Giang Nam.

Ngay cả vị thế tử cao quý thanh lãnh nhất kinh thành, mỗi khi ghé Giang Nam đều sẽ gọi ta đến bầu bạn.

Mỗi lần hắn rời đi, ta đều lưu luyến si mê, quấn quít chẳng nỡ rời xa.

Hắn trêu ta rằng: "Đúng là một tiểu yêu tinh dính người, đáng tiếc ngươi xuất thân hèn mọn, gia chỉ có thể nuôi ngươi ở Lâm phủ, chẳng cách nào mang ngươi về kinh thành."

Ta cũng chẳng hiểu hắn lải nhải gì cái chuyện thân phận địa vị.

Ta chỉ biết, hắn vừa đi là lại biệt tích mấy tháng, còn ta thì lại phải nhịn đói.

Gặp được một đồng nam cực phẩm, quả thật không dễ dàng gì.

Hồng Trần Vô Định

Sư phụ từng nói, nếu ta gặp được đồng nam cực phẩm, thể chất Thánh nữ sẽ tự khắc được đánh thức.

Lần đầu nhìn thấy Thẩm Minh Chương.

Ta liền ngửi được một mùi hương thanh ngọt, thèm đến nỗi nước miếng ròng ròng.

Dù hắn mặc kín đến đâu.

Ta vẫn cảm nhận được thân thể săn chắc cường tráng kia.

Dưới lớp y phục dày cộp là tám múi cơ bụng, cả dã thú nhỏ nơi hạ thân được che bởi lớp quần lót kia…

Đều không thoát khỏi con mắt của ta!

Mỗi lần Thẩm Minh Chương rời đi, ta lại chạy ra ngoài tìm đồng nam.

Xấu quá thì thôi.

Lùn quá thì thôi.

Đen quá cũng thôi.

Hu hu, chọn tới chọn lui, vẫn là Thẩm Minh Chương hợp khẩu vị nhất!

2

Ta hồn bay phách lạc quay về phủ.

Vừa bước chân qua cửa, đã nghe người trong viện bàn tán: Thẩm Minh Chương trở về rồi!

Ta lập tức xách váy, chạy như bay về phía Minh Viên.

Từ xa xa, đã thấy Thẩm Minh Chương đứng dưới giàn tường vi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!