Khi đám đông xôn xao lên, Lục Xuyên mới nhận ra hóa ra độc giả đứng đợi hắn không phải chỉ một hàng này mà phải đến một nửa hội trường!
William đưa Lục Xuyên ra khỏi tòa nhà, Lục Xuyên vẫn luôn cúi đầu nên William không đoán được hắn đang nghĩ gì, một lúc sau hắn nghe tiếng trùng đực trước mặt nói:
"Anh vào giúp tôi nói với họ rằng tôi sẽ không tới, tôi cũng sẽ xin lỗi họ trên tài khoản cá nhân, tôi thực sự sẽ không viết truyện nữa."
Là do Shion sao?
William rất muốn hỏi Lục Xuyên nhưng hắn không thể. Lục Xuyên tránh nhìn thẳng vào William, đôi mắt đen láy thiếu đi sự linh động hàng ngày mà phủ lên sự u sầu.
Lục Xuyên cúi chào thật sâu rồi lên chuyên cơ chuẩn bị trở về.
Này... William gọi hắn lại.
"Sao cậu lại nghĩ rằng tình yêu không dành cho cậu? Cậu không xứng được yêu à?"
Lục Xuyên nghe vậy thì kinh ngạc, khi hắn còn đang chưa biết phải trả lời thế nào thì đã nghe William nói:
"Tôi không lái phi cơ đến, đi nhờ xe cậu một chút được không?" Hắn không đợi Lục Xuyên đồng ý mà tự động mở cửa ghế phụ leo lên, sau đó rất tự nhiên mà chỉ đường cho đế hùng làm tài xế.
Phi cơ càng lúc càng bay xa khỏi trung tâm, nếu không phải biết rõ quân thư ngồi kế bên là hiệp sĩ trung thành nhất của mình thì e là Lục Xuyên sẽ nghĩ hắn sắp bị bắt cóc cũng không chừng. Lúc này trời đã nhá nhem tối, Lục Xuyên phải rọi đèn pha mới nhìn rõ đường, họ đang đi sâu vào một rừng cây.
William bảo Lục Xuyên dừng phi cơ lại rồi nhảy xuống trước, đi vòng sang bên cạnh mở cửa xe cho Lục Xuyên. Trong khi Lục Xuyên còn đang mải quan sát rừng cây trước mặt thì William đã dẫn hắn vào một hang đá.
Khác với vẻ ngoài bị cây cối um tùm che khuất, bên trong hang vô cùng rộng, giữa hang là một giếng trời đón ánh trăng chiếu vào, trên trần hang được rất nhiều thạch nhũ bao trùm, bị nước mưa đọng dưới nền hắt lên phản chiếu ánh nhũ lấp lánh.
Đây là... Lục Xuyên kinh ngạc trước vẻ đẹp kỳ vĩ của tạo hóa.
"Khi làm nhiệm vụ của bài tốt nghiệp trường học viện quân sự, tôi đã vô tình phát hiện ra nơi này." William đáp rồi hắn vươn tay lên, những hồ nước mưa đọng dưới nền đất lập tức hóa thành một rừng hoa hồng bằng băng trong suốt, phản chiếu ánh trăng trên đầu khiến cho cả hang động sáng bừng lên.
Dưới mặt nước có động tĩnh lớn khiến cho hàng ngàn con đom đóm giật mình bay lên, những đốm sáng vàng bay lên tựa như sao trời.
Màn trình diễn ánh sáng tuyệt đẹp trước mặt cùng với biển hoa hồng băng khiến cho Lục Xuyên choáng ngợp đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể tròn mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mặt, cố gắng ghi lại khoảnh khắc này vào trong ký ức.
William đưa ngón tay ra phía trước, một đốm sáng nhỏ đậu lên ngón tay hắn. William nhìn Lục Xuyên nói:
"Đẹp chứ? Có thể bay lượn trên không trung và phát ra ánh sáng đều là đom đóm đực, chúng dùng vẻ đẹp của mình để thu hút bạn tình."
Lục Xuyên gật đầu đồng ý, khác với loài người khi phụ nữ được xưng tụng là phái đẹp, ngược lại tương tự với đom đóm, ở trùng tộc thì trùng đực mới là loài dùng vẻ đẹp của mình để thu hút bạn tình, dùng đôi cánh xinh đẹp để hấp dẫn trùng cái.
Tuy nhiên khi xã hội trùng tộc phát triển, cánh trở thành một bộ phận riêng tư của trùng đực và chỉ cho bạn đời mà mình coi trọng nhất chiêm ngưỡng.
William nói tiếp: "Tuy vậy nhưng trong đàn đom đóm này, ai mà biết sẽ lẫn phải những con đom đóm khác loài, là kẻ săn mồi đích thực bắt chước theo ánh sáng lập lòe để bẫy những con đực xấu số?
Những chú đom đóm này không bao giờ biết chờ đợi mình là tình yêu hay một cái bẫy, nhưng chỉ cần tìm được một tín hiệu phù hợp, chúng sẽ không ngần ngại mà lao tới.
"Lục Xuyên vẫn chưa hiểu ý hắn, mà không biết William làm cách nào, từ góc nhìn của Lục Xuyên chỉ thấy hắn rút từ ngực ra một đóa hoa hồng băng trong suốt, giữa nhụy hoa là một chấm đỏ như máu. Ánh mắt William nhìn hắn có chút phức tạp, hắn đưa đóa hoa băng về phía Lục Xuyên nói:"Vậy còn cậu thì sao?
Nếu như đã từng một lần bị tổn thương, vậy thì khi nhìn thấy tín hiệu của tình yêu, cậu có dám dũng cảm lao tới một lần nữa không?
"Lục Xuyên nhận lấy đóa hoa từ trên tay William, ngơ ngác không biết phải trả lời thế nào. Hắn thực sự không hiểu ý của William!"Trở về thôi."
William kéo Lục Xuyên còn đang ngây người ra lên phi cơ trở về trung tâm thủ đô. Hắn bảo Lục Xuyên thả mình xuống một điểm gần cung điện rồi bí mật bay theo phi cơ về đến cung điện. Từ hôm đó, trên bàn làm việc tại phòng riêng của đế hùng có một lọ hoa nhỏ chỉ cắm một bông hoa thủy tinh duy nhất.
Tuy vậy, những cảnh vệ thân cận đều lờ mờ nhận ra không khí giữa đế hùng bệ hạ và hiệp sĩ của ngài có gì đó hơi kỳ lạ, mà lý do ư? Lý do vì sao thì chính bản thân đế hùng bệ hạ cũng không rõ, hắn cảm thấy những lời của William nhất định là có hàm ý gì đó, nhưng mà hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Thế nhưng dù không hiểu thì Lục Xuyên cũng cảm thấy mối quan hệ của cả hai bỗng nhiên trở nên ám muội, khiến cho hắn khi gặp William đều cảm thấy gượng gạo dù nghĩ rằng Wiliam không hề biết Một cục bông chính là hắn.
Khi Lục Xuyên đang phiền muộn thở dài không biết đến lần thứ bao nhiêu trong ngày thì máy truyền tin của hắn vang lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi do Ren gọi đến. Lục Xuyên bắt máy, hình ảnh lập thể của của Ren lập tức hiện lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!