Chương 29: (Vô Đề)

Ren và Lục Xuyên tìm được một chiếc chuyên cơ phi hành, Ren dùng tinh thần lực làm choáng quân thư đang đuổi theo tranh thủ thời gian cho Lục Xuyên lái xe tới, Ren bế Antoine nhảy lên ghế sau.

Khi phi cơ bay lên khỏi cung điện, Ren chết lặng nhìn thấy trước mặt hắn là dòng chữ màu đỏ bằng đèn nhấp nháy

"Đại điện hạ Ren trở về chạy deadline!".

Cũng may Antoine chưa biết đọc chữ, chỉ có mình Lục Xuyên kinh ngạc:

"Hoàng huynh, kia là..."

"Tập trung vào việc lái xe của em đi." Ren quay đầu đi, từ chối nhận thân với đám nghiên cứu viên điên khùng.

Khi chuyên cơ phi hành cất cánh bay ra khỏi thủ đô, phía sau có không ít chuyên cơ và cơ giáp đuổi theo. Khi còn ở Trái Đất Lục Xuyên bị bệnh nặng, đi lại còn khó khăn chứ đừng nói lái xe, nhưng từ khi đến trùng tinh lại khác, hắn có một thân thể khỏe mạnh nên có thể làm được tất cả những gì mình hằng ao ước.

Hóa ra Lục Xuyên rất có thiên phú trong việc điều khiển cơ giáp và phi cơ, hắn điều khiển phi cơ nghiêng một góc 90 độ lách qua khe hở của hai tòa nhà cao tầng, lạng lách vượt qua chướng ngại vật để cắt đuôi đội cơ giáp đang đuổi theo phía sau.

Bỗng nhiên từ phía trước, một tiểu đội cơ giáp xuất hiện, hiển nhiên là từ căn cứ đóng quân gần nhất được điều đến để chặn chiếc phi cơ này lại.

Tinh thần lực của Ren chỉ có thể tác động đến trùng cái khi trực tiếp đối diện chứ không thể có tác dụng khi nhìn qua màn hình hoặc cách một lớp cơ giáp. Trước mặt họ lúc này là một tiểu đội gồm mười cơ giáp cấp A và A+, thoát khỏi chúng là không thể.

Đúng lúc này, rất nhiều trùng dân cũng đuổi tới, tay mang vũ khí hoặc lái cơ giáp được mua ngoài thị trường, thậm chí còn có những chiếc cơ giáp tự chế.

Một trùng cái cấp A+ cụt tay đứng trên vai một chiếc cơ giáp tự chế hét lên:

"Tổng đốc điện hạ, chúng tôi tới ứng cứu ngài!"

Một trùng già bay tới, trên vai khoác một khẩu pháo tự chế.

"Kẻ nào dám đụng vào tổng đốc điện hạ chính là kẻ thù của chúng ta!"

Đây là giọng địa phương của trùng Nam bán cầu!

Họ đều là thương binh hoặc trùng già sống tại vùng trũng nghèo khổ của Nam bán cầu, nghe tin nhị điện hạ bị tướng quân giam lỏng thì cùng nhau tới đế quốc giải cứu điện hạ.

Tất cả đều là quân thư đã giải ngũ, kinh nghiệm chiến đấu không hề ít hơn nữa số lượng lại đông, rất nhanh đã khống chế được tiểu đội cơ giáp phía trước thậm chí là cản lại cơ giáp đang đuổi theo phía sau.

"Điện hạ đi đi thôi, chỗ này để lại cho chúng tôi!"

Trùng cái già đưa tay lên ngực, dùng tư thế tiêu chuẩn của quân thư cúi chào Lục Xuyên. Lục Xuyên nhận ra lão, cũng nhận ra tất cả quân thư có mặt tại đây. Hắn thường xuyên ra ngoài tiếp xúc với trùng dân, lắng nghe những câu chuyện của họ, cũng liều mạng để cứu họ.

Giờ đã đến lúc họ dùng hết sức mình để trả lại món nợ tình cảm này cho Lục Xuyên.

Lục Xuyên xoa vội khóe mắt, điều khiển phi cơ rời đi. Ren mỉm cười nhìn cậu, một câu chuyện thật cảm động chứ đâu cảm lạnh như đám khùng điên trong viện nghiên cứu?!

"Quả nhiên lòng chân thành đối với đúng trùng sẽ được đáp lại." Hệ thống hiện ra, đậu trên vai Lục Xuyên cảm thán.

Ồ? Xin chào. Hệ thống vừa xuất hiện là đôi mắt Ren sáng lên lấp lánh, dùng tinh thần lực nói chuyện với nó.

Hệ thống sợ hãi trốn ra phía sau Lục Xuyên, bộ lông trắng phau của nó run lên cầm cập. Xuyên ơi cứu anh!. Lục Xuyên cười đưa tay lên vỗ vai nó.

Ren cười tủm tỉm nhìn hệ thống, hắn thật sự muốn kết nối với tinh thần lực của Lục Xuyên một lần nữa để xem trong cửa hàng bách hóa mà Lục Xuyên kể có những gì, nhưng nếu làm vậy e rằng sẽ bị chủ thần phát hiện ra. Ren lại càng tò mò về thứ gọi là chủ thần này.

Hệ thống ngồi lên đầu Lục Xuyên phàn nàn:

"Hôm qua anh vừa gửi khiếu nại lên chủ thần yêu cầu trả hàng lại cho tiệm bách hóa, chẳng biết tới bao giờ mới được duyệt nữa!"

Trả hàng gì cơ?

Lục Xuyên hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!