Chương 77: Hồi 71: Vạn lý hà sơn, anh hùng hoàng thổ…

(Giải thích tựa chương: Vạn dặm non sông, anh hùng trở về…)

Thiên hạ vừa định, Lưu Hi lên ngôi hoàng đế, sửa hiệu Vĩnh An, mười sáu châu cúi đầu xưng thần.

Từ Mi Hầu Đổng Trác vào kinh đến nay, thiên hạ đại loạn cuối cùng cũng kết thúc. Lã Bố, con nuôi của Đổng Trác nhiều năm trước dẫn quân đi Tây Lương, lần nữa khôi phục thời bình.

Lưu Hi còn nhỏ, Lã Bố có công cứu giá, lấy thân phận nhiếp chính vương giúp việc triều chính. Phong Ôn Hầu, Phấn Vũ Thần Vương, đặt bàn bên cạnh long án, giám sát bá quan, nắm quyền triều chính.

Lã Bố địa vị không ai sánh bằng, chỉ cần tiến một bước nữa sẽ ngồi lên long ỷ, nhưng hắn chỉ dừng bước trước long ỷ, im lặng ngồi xuống.

Rất nhiều việc vẫn chưa hoàn thành, nghỉ ngơi lấy sức, dân chúng Tây Lương, Kinh Dương, Ích Châu quay về Trung Nguyên.

Chu Du mất tích ở trận Xích Bích đã quay về, phong Lang Tà vương, trấn giữ phía Bắc.

Triệu Vân và Lưu Thiện về Liêu Đông, phong làm Liêu Đông vương, từ đó biên giới U Châu dân chúng an cư.

Một tháng sau, một buổi sáng tháng Sáu.

Ánh nắng đầu tiên vừa dừng ngoài cửa điện, Kỳ Lân mở mắt, ánh mặt trời nóng rực, như muốn thiêu đốt cả linh hồn.

Vừa nhúc nhích, cánh tay Lã Bố ôm siết eo hắn.

Đi đâu? Lã Bố lo lắng hỏi.

Kỳ Lân đáp: Đi xem điểm tâm.

Lã Bố mơ mơ màng màng nói:

"Ngủ thêm lát nữa rồi đi chung. Không cho phép rời ta nửa bước."

Kỳ Lân dở khóc dở cười, đành nằm xuống ngủ lại.

Hơi thở Lã Bố đều đều, khuôn mặt ngủ say như cậu học trò lớn xác, Kỳ Lân giơ tay chạm vào mặt hắn, lại say đắm hôn hôn lên môi.

Ta sẽ nhanh chóng trở lại.

Khi đó, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ rời xa nữa. Kỳ Lân thầm nhủ.

Hắn cẩn thận thoát khỏi cánh tay Lã Bố, cả người trần truồng đi ra ngoài điện. Từ chiếc cổ thiếu niên non mướt, bờ lưng trắng nõn, đến mắt cá chân, đều đắm chìm trong nắng sớm, hoàn mỹ không tỳ vết.

Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn Lã Bố lần nữa, vung tay phải lên trước mặt, Lục Hồn Phiên tuôn ra trăm ngàn lớp vải, bao lấy thân thể hắn, cuối cùng thu về một điểm, hóa thành hư vô.

Khi Lã Bố tỉnh lại, bên gối trống không, chỉ còn lại một hạt châu vàng.

Lã Bố bật dậy: Tiểu Hắc? Tiểu Hắc.

Lã Bố mờ mịt gọi:

"Tiểu Hắc, quay lại đây."

Ngoài điện, có người tiến vào hầu hạ, Lã Bố nói:

"Tất cả đi ra, không ai được phép vào, đóng cửa lại."

Cung nhân cúi đầu lui ra, Lã Bố bần thần ngồi trên giường, quần áo chưa mặc, chốc lát lại gọi vào hư không: Tiểu Hắc!

Hắn ngồi như vậy từ sáng cho đến tối, khi mặt trời đã lặn mất, hết thảy đều trở về yên tĩnh, Kỳ Lân vẫn không xuất hiện.

Hắn không ăn không uống, ngồi như thế ba ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!