(Giải thích tựa chương: Lã Phụng Tiên một mình một ngựa khiêu khích đám chư hầu…)
Hôm sau, Lã Bố cho rút quân lên đường, nhưng đến trước Hổ Lao quan phát hiện trên thành lâu cắm đầy Tướng kỳ(1).
Hổ Lao quan mở ra, một tín sử cầm quân lệnh của Đổng Trác đi ra nghênh đón.
Lã Bố nhất thời trợn tròn mắt, lập tức cưỡi Xích Thố, nghe tín sử kia nói một lúc lâu, mới hỏi: "Thừa tướng quyết định thân chinh khi nào?"
Tín sử kia trả lời: "Hồi Hầu gia, Đổng tướng quốc lệnh Hầu gia hạ trại ở quan ngoại, cắt đứt hướng đi của chư hầu…"
"Nơi này cách Lạc Dương gần năm mươi dặm, ai thủ ở Tị Thủy quan?!" Lã Bố trách mắng: "Quan nội có bao nhiêu binh lực?"
Tín sử ngẩng đầu, đáp: "Tướng quốc đã dặn trước không được để lộ, tướng quân cứ đi hạ trại là được."
Lã Bố mắng một câu thô tục, phân phó Cao Thuận tìm nơi hạ trại.
Kỳ Lân xuống ngựa, đi lên phía trước: "Hai mươi vạn quân Tây Lương, Đổng Trác đến đây, ta nói đúng rồi."
Lúc này Lã Bố mới lấy lại tinh thần, hỏi: "Bao nhiêu?"
Kỳ Lân giơ hai ngón tay hình chữ "V", cười nói: "Hai mươi vạn. Năm vạn đi một hướng, phái Lý Giác, Quách Tỷ thủ ở Tị Thủy quan, một đường khác muời lăm vạn, tự hắn lãnh binh."
Lã Bố trầm giọng nói: "Đi theo ta."
Trong trướng chủ soái.
Lã Bố như đang bị vây khốn, nhìn chằm chằm Kỳ Lân.
Kỳ Lân nói: "Trước hết nói ta nghe, sao ngươi lại giận."
Lã Bố không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói trước!"
Kỳ Lân kiên trì nói: "Ngươi nói trước đi, ta chưa suy nghĩ xong."
Lã Bố đành nhượng bộ, tức giận nói: "Hắn muốn ta làm tiên phong, Hầu gia không muốn đi."
Kỳ Lân nghi hoặc hỏi: "Các ngươi không phải nghĩa phụ tử sao? Trước giờ nghe nói quan hệ của hai người tốt lắm, sao không muốn đi?"
Lã Bố trầm ngâm một lát, đáp: "Quân Tịnh Châu chinh chiến liên tục mấy năm, lại bị hắn điều đi không ít, nay còn lại không đến ba vạn, hắn cũng không chiêu lính bổ sung cho Hầu gia… Hao tổn lớn như vậy phải làm thế nào?"
Kỳ Lân càng nghi hoặc hơn nữa, hỏi ngược lại: "Quân Tịnh Châu quan hệ thế nào với ngươi?"
Lã Bố đáp: "Quân Tịnh Châu là bộ hạ cũ ta mang theo từ chỗ Đinh tặc… Đinh Nguyên, là người một nhà; quân Lương Châu là thuộc hạ cũ của Đổng Trác, ngươi không hiểu đâu."
Lúc này Kỳ Lân mới sáng tỏ, nhưng lại âm thầm kinh ngạc, sao so với lịch sử mình biết lại không giống nhau? Xem ra, tuy Lã Bố là loại người lỗ mãng, nhưng cũng không phải quá ngốc, hơn nữa lại vốn có hiềm khích với Đổng Trác.
Ban đầu để Lã Bố nói rõ ngọn nguồn là do Kỳ Lân không đoán được suy nghĩ của Lã Bố, sợ sẽ nói lời không nên nói, suy nghĩ còn chưa cẩn thận, Lã Bố ra lệnh: "Tới ngươi nói."
Kỳ Lân chần chờ: "Ngươi đã như vậy, lúc ra trận…"
Lã Bố: "Hầu gia đang hỏi ngươi kế hoạch của Đổng Trác, đâu có hỏi nên làm cái gì, hành quân đánh giặc, ta tự biết, không cần bọn ngươi dạy."
Kỳ Lân đành trả lời: "Bản thân Đổng Trác cũng không có kế hoạch gì, hắn nghe theo chủ ý ôi thiu của Lý Nho, trận này đánh không thắng."
Lã Bố hỏi lại: "Sao lại nói như vậy?"
Kỳ Lân đáp: "Không biết, ta đoán."
"Ngươi…" Lã Bố không nhịn nổi nữa, cảm thấy mình đợi cả buổi trời, cuối cùng bị giỡn mặt, suýt chút đứng dậy rút kiếm chém Kỳ Lân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!