(Giải thích tựa chương: Trước thành Trường An lập kế bẫy Bản Sơ)
"Công Cẩn vẫn khỏe chứ."
"Nhờ phúc, vẫn khỏe!"
"Các chị dâu thế nào? Tôn Quyền nữa?"
"Đều nhớ ngươi, khi nào được đến Thọ Xuân chơi nhé?"
Kỳ Lân cách Tôn Sách không đến mười bộ, nghiêm túc đánh giá hắn, tươi cười của Tôn Sách vẫn tươi rói như cũ, không hề lạnh nhạt chút nào. Nhưng trong mắt lại mang vài phần cảnh giác.
Kỳ Lân từng thấy ánh mắt ấy hồi ở nhà Tôn Sách, khi mọi người bàn về Viên Thiệu, Tào Tháo.
Lúc này, Tôn Sách nhìn Kỳ Lân, tựa như đang nhìn chằm chằm đối thủ.
"Ngươi đeo cái gì trên cố thế?" Tôn Sách vẫn thản nhiên trò chuyện: "Trông rất đẹp."
Kỳ Lân hơi cúi đầu, nói: "Nanh sói, Ôn Hầu đưa."
Tôn Sách gật đầu, nói: "Nương ta hồi ở Ngô Quận bị lạc mất một cái hộp, cỡ cỡ thế này." Vừa nói vừa ước chừng kích cỡ: "Về sau Viên Thuật chiếm Ngô Quận, Hứa Cống đã đem cái hộp đó đi đâu rồi, ngươi có từng thấy qua không?"
Sao Kỳ Lân lại chưa thấy? Ngày Tôn Sách bưng truyền quốc ngọc tỷ ra, hắn ở ngay bên cạnh chứ đâu, thời gian thấm thoát, thiếu niên ngày trước không còn nữa, nay mặt đối mặt, người đòi lại cái hộp kia đã không cam lòng làm một chư hầu, nội tâm lấp đầy dã vọng, muốn xưng bá, làm chủ thiên hạ.
"Có nhớ ra không?" Tôn Sách thấy Kỳ Lân trầm ngâm không đáp, thúc giục.
Giọng nói lại không hề nôn nóng, giống chư chỉ đang chờ Kỳ Lân nhớ ra.
Kỳ Lân mỉm cười hỏi lại: "Cứ như vậy, ngươi khẳng định, cái hộp đó ta giữ?"
Tôn Sách tự nhiên đáp: "Ôn Hầu có đến Thọ Xuân một chuyến, Công Cẩn cho là có lẽ hắn lấy nhầm, mang cái hộp cha ta để lại cho nương ta đi mất, trả lại cho đại ca được không?"
Ta đâu có giữ, Kỳ Lân nghĩ thầm.
Nhưng giọng nói Triệu Tử Long còn văng vẳng bên tai: "Nếu không muốn nói, ta sẽ nói là ta không muốn nói."
Kỳ Lân mở miệng: "Ta không muốn trả lời ngươi."
Trong nháy mắt đó, không biết là mặt trời lặn hay là ảo giác của Kỳ Lân, ánh mắt của Tôn Sách thay đổi.
Tôn Sách tựa như có điều luyến tiếc, không biết hắn luyến tiếc những ngày xưa cũ, hay luyến tiếc ngọc tỷ.
Tôn Sách nhắm mắt, thời gian trôi qua đằng đẳng như cả một đời, lần nữa mở mắt: "Ngươi, ta, Công Cẩn, tuy không kết làm anh em, nhưng tình như thủ túc."
Kỳ Lân: "Ngươi làm hoàng đế không được, thiên hạ này là của Lã Phụng Tiên, ngươi và Công Cẩn, cả Tào Tháo, Lưu Bị, ai cũng sẽ thua."
Tôn Sách cười ha ha, thú vị đánh giá Kỳ Lân, giơ roi ngựa chỉ hắn, gằn giọng: "Kỳ Lân… Đừng nói trước bất cứ điều gì."
Kỳ Lân không lên tiếng, Tôn Sách híp mắt nguy hiểm: "Lã Phụng Tiên cách ngươi hơn trăm bộ, đại ca hỏi lần cuối cùng, ngươi có thấy hộp kia không?"
Kỳ Lân đáp: "Ngươi có thể ra tay thử, nhưng ngươi không giết ta được đâu, ngươi nên nghe Công Cẩn, không nên nói những lời này. Ngươi nói như vậy, ngay cả bằng hữu, chúng ta cũng không làm được."
"Kỳ Lân." Tôn Sách hạ giọng: "Chúc ngươi thuận lợi, dù sao… cũng từng là huynh đệ." Nói rồi không lưu luyến gì nữa, quay đầu ngựa rời đi.
Lã Bố ở phía sau Kỳ Lân gọi: "Các ngươi nói chuyện gì thế?"
Tôn Sách cười đáp: "Không có gì! Không uống rượu được! Phải đi ngay!"
Lã Bố ngạc nhiên hỏi: "Đi đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!