(Giải thích tựa chương: Bên bờ Hoàng Hà tống biệt Bá Phù)
Lã Bố nghĩ, nếu đã qua được một ngày thì những ngày sau cứ như vậy đi.
Nhưng Kỳ Lân lại cho rằng như thế tuyệt đối không được, quân sư mỗi ngày ngủ trong phòng chủ công, còn ra thể thống gì? Hôm qua còn chung chăn, ngay hôm sau, cô dâu mới đỏ mặt tía tai ầm ĩ một trận, cuối cùng Kỳ Lân thắng, hai chân liêu xiêu dọn về phòng.
Lã Bố cảm thấy không an tâm chút nào, đích thân đi dọn phòng cho Kỳ Lân, bên cạnh phòng ngủ của mình bày trí một phòng ngủ nhỏ, tự tay trải chăn nệm, mới cho Kỳ Lân ngủ.
Đang đêm, Lã Bố rón ra rón rén đi mấy vòng ngoài cửa, rồi mới lén lút lẻn vào, ôm Kỳ Lân ngủ.
Nửa đêm.
Báo… Lính đưa tin hét một tiếng, đánh thức cả Hầu phủ, Lã Bố vội tròng quần áo đi ra, nói:
"Chuyện gì! Đừng la lối!"
Lính đưa tin trên người dính nhớp đen thui, cùng một màu với bóng đêm, giống như vừa mới trong bùn chui ra:
"Hai ngày trước, phía Bắc giáp với quặng mỏ đào lên được một miệng dầu đặc, phun lên mặt đất, huynh đệ khai thác mỏ bị chết đuối hơn mười người! Giờ phải làm thế nào, xin chủ công định đoạt!"
Lã Bố không hiểu việc này, cầm đèn dầu quơ khắp nơi, quơ một hồi mới thấy một người toàn thân đen xì, Kỳ Lân quần áo xốc xếch vội lao tới ngăn:
"Đừng đưa đèn đến gần hắn!"
"Ngươi lập tức đi tắm rửa đi, không được đến gần lửa." Kỳ Lân phân phó:
"Ngươi chịu khó, sẽ có trợ cấp cho gia đình của các huynh đệ đã chết."
Lã Bố: Cái quỷ gì thế?
Kỳ Lân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, lát sau mới nói:
"Sai một người, quan sát cẩn thận nơi khai thác sắt. Nếu đào được mấy thứ phiền phức đó, phải dành thời gian xử lý."
Qua gần một tháng, Xuân về hoa nở, giữa thành Lũng Tây dựng lên một tấm bia đá sừng sững.
Đám nhân công đang xôn xao gõ tạc, bận rộn tối tăm mặt mũi, Kỳ Lân phanh cổ áo, trên cổ trắng nõn treo một sợi dây dỏ, treo hai chiếc nanh sói, giữa cặp nanh là kim châu của Lã Bố.
Trần Cung tay cầm thư, dừng xe ngựa bên cạnh tấm bia, xuống xe đứng bên cạnh Kỳ Lân.
Lát sau, Trần Cung lên tiếng:
"Thứ ngươi cho người vận chuyển từ khu mỏ đến rồi đặt trong kho ở thành Bắc, cho người trông chừng nghiêm ngặt, gọi là dầu mỏ à?"
Kỳ Lân gật đầu:
"Thật ra, ta không nghĩ khai mỏ lại có thể đào được… Có lẽ là đoạn mạch dẫn dầu chỗ đó cách mặt đất gần quá, vô tình bị bọn họ đào lên được."
Trần Cung nghi hoặc hỏi: Có ích gì?
Kỳ Lân tiếc nuối lắc đầu:
"Hiện giờ chưa nghĩ ra, về sau nói không chừng có thể hỗ trợ hỏa công, loại dầu này rất dễ bắt lửa…"
Kỳ Lân loáng thoáng nảy ra một ý tưởng lớn mật trong đầu, nhưng từ nay đến trận chiến Xích Bích còn lâu, còn chẳng biết thế nào.
Trần Cung ngước nhìn tấm bia đá, công tượng buộc dây thừng leo lên đỉnh, tiếng leng keng không dứt, phiến đá này vận chuyển từ sa mạc Tây Bắc đến, quá trình khá phiền phức, gian nan vất vả lắm mới về đến.
"Trên mặt bia sẽ khắc tên những binh lính tử trận và những người phải trả giá bằng sinh mạng khi tham gia kiến thiết ở Tây Bắc này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!