(Giải thích tựa chương: Học đòi Chu Công, Vô Ảnh cước của Chiến thần)
Kỳ Lân: "Sao ngươi lại đến đây? Sách của chiều nay đã đọc chưa?"
Lã Bố phẫn nộ nói: "Rồi, chờ ngươi về giảng đây."
Mã Siêu còn đang nói nói cười cười với Thái Văn Cơ, mặt Lã Bố vẫn lạnh tanh, đi vào trại tập trung do Trần Cung bố trí, gặp đám quan viên nhà Hán mới chuyển nhà từ thành Nghiệp tới.
Kỳ Lân nói với Lã Bố: "Lát nữa gặp bọn họ, ngươi cứ nói như vầy…"
Lã Bố nói: "Không được."
Kỳ Lân: "Không phải ngươi đã hứa sau này chuyện gì cũng nghe lời ta sao?"
Lã Bố lại vênh váo nói: "Ta quên rồi!"
Kỳ Lân: "Ngươi không làm theo kịch bản, vở diễn này không diễn được, vậy ngươi về đi cho rồi."
Mã Siêu cười nói: "Phụng Tiên mắng ta đi, ta không sợ bị mắng."
Lã Bố gật đầu: "Vậy được, lát nữa ngươi thay cục cưng(1) nghe mắng đi."
Kỳ Lân hết cách, đành phải nói: "Bắt đầu đi, oan cho ngươi, Mạnh Khởi."
Mã Siêu cười ngả nghiêng: "Không có gì!"
Kỳ Lân sắp xếp số lượng xe ngựa xong, trước xe, các binh sĩ đứng canh như hung thần ác sát, rồi lấy ra một danh sách, nói: "Ta đọc tên ai, các ngươi thả người đó ra."
Lã Bố ở giữa, Kỳ Lân, Mã Siêu bên trá, bên phải là Thái Văn Cơ, ngồi trong sân, Kỳ Lân đằng hắng, lớn tiếng đọc: "Hoa Hâm Hoa Thái sư…"
Một người trung niên gầy đét, da bọc xương, liêu xiêu đi ra sân.
Cuối cung Thái Văn Cơ đã hiểu độc kế của Kỳ Lân.
Mã Siêu chắp tay nói: "Nghe danh Hoa Thái sư đã lâu, hôm nay mới được nhìn thấy, thật là vinh hạnh!"
Hoa Hâm đói đến mức cả người ỉu xìu, vẫy vẫy tay với Lã Bố, coi như là vái chào. Lã Bố theo lời dặn trước của Kỳ Lân, làm như rất giận quát: "Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả! Mã Mạnh Khởi! Ngươi đối đãi với các đại nhân thế này là sao!"
Mã Siêu vội xin lỗi liên tục: "Ta cũng không rõ, lúc trước chiến trận gấp rút, mạt tướng tội đáng chết vạn lần!"
Hoa Hâm trợn trắng, đau khổ nói: "Thôi thôi… Hiện nay thiên hạ, dân chúng lầm than… Tạo nghiệt… Tạo nghiệt thật mà…"
Lã Bố gật đầu đáp: "Mời Hoa Thái sư đi trước, qua vài ngày bản Hầu đãi tiệc chờ ngài, người đâu! Mời Hoa Hâm đại nhân lên xe!"
Ngay cả sức mắng người Hoa Hâm cũng không có, đành phải bỏ qua giai đoạn chống cự, bị thân binh áp giải đi.
Kỳ Lân lại đọc: "Vị kế tiếp, Thái thú Bắc Hải, Khổng Dung…"
Khổng Dung sắc mặt thiếu ăn, ánh mắt mờ mịt, hóc mắt hõm sâu, miễn cưỡng lấy hơi nói:
"Lã… Lã Phụng Tiên… Ngươi… Ngươi dám… dám cầm tù mệnh quan triều đình…
"Ngươi sẽ không… không được chết tử tế…!"
Lã Bố vừa thấy bộ dáng Khổng Dung trông như quỷ đói, trong lòng vui suýt cười ngả ngửa, Thái Văn Cơ giấu mặt sau lưng Kỳ Lân cười rung người, không ngẩng đầu lên được.
Lúc trước, Lã bố hận nhất chính là Khổng Dung, mấy năm trước Đổng Trác phái Lã Bố một mình chống lại mười tám lộ chư hầu, Khổng Dung thân là Thái thú Bắc Hải, cũng có một chân trong đó, đã viết "Phạt Mãng Thư", hoa trôi nước chảy, tứ lục biền văn(2), từ ngữ trau chuốt hoa lệ, miêu tả khéo léo, hàm nghĩa sâu sắc, mắng Lã Bố không kịp vuốt mặt, khi Lã Bố ra trước trận khiêu chiến, nghe xong tức muốn nổ phổi.
Hôm nay, con cháu đời thứ hai mươi của Khổng Tử, danh sĩ Quan Trung – Khổng Dung, đói đến choáng váng đầu óc, chân bước liêu xiêu, thở cũng khó khăn, Lã Bố mở cờ trong bụng, âm thầm khen ngợi Kỳ Lân một phen, cất giọng như chuông đồng quát: "Mã Mạnh Khởi…!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!