Chương 41: Trương Liêu cứu chủ đạp tuyết thiên lý

(Giải thích tựa chương: Trương Liêu cứu chủ chạy ngàn dặm dưới tuyết)

Đây là trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa Đông đến nay, đại tuyết che lấp dấu bánh xe, trời đã tờ mờ sáng, Trương Liêu xuất lĩnh hai trăm người lạc mất phương hướng trong gió tuyết mịt mù.

"Trương tướng quân!" Binh lính nôn nóng nói: "Theo hướng nào đây?!"

Trương Liêu dừng ngựa giữa nơi hoang dã, tuyết rơi phủ kín khôi giáp, mọi người xôn xao hà hơi lên tay, lạnh muốn đông cứng.

"Hướng Nam." Trương Liêu nói.

Trương Liêu quay đầu ngựa, đánh một vòng trên bình nguyên, tiếp tục xông về hướng Nam, Con đường tơ lụa dọc theo sa mạc đã phủ kín một lớp băng dày, bọn họ gian nan vượt qua.

Một góc khác của sa mạc, xe ngựa đi rất chậm, Điêu Thiền ôm lò sưởi trong tay, lửa than trong lò tỏa ra ánh sáng mỏng manh, ánh lên khuôn mặt nàng, khuynh quốc khuynh thành. Tả Từ vừa xuýt xoa vừa dán thuốc dán lên đùi.

Lã Bố ngủ say, gương mặt như đứa trẻ, Điêu Thiền ngơ ngác nhìn hắn, trong nháy mắt dường như có chút dao động.

Tả Từ nói: "Coi như ta thấy rồi, cả nhà ngươi đều là người của Tào Mạnh Đức."

Điêu Thiền thờ ơ nói: "Nghĩa phụ của ta thôi, ta không phải, ta chẳng qua muốn cùng với Phụng Tiên suốt đời tư thủ, tìm một nơi không ai làm phiền… an ổn bình lặng, sống hết nửa đời còn lại…"

Tả Từ chậc chậc khen: "Nữ nhân, gương mặt của ngươi đúng là họa thủy, ta mà là nam nhân, không chừng sẽ cưới ngươi."

Sắc mặt Điêu Thiền lạnh lẽo âm u, không trả lời.

"Ai đó…"

Xe ngựa dừng.

Trái tim Điêu Thiền nhảy vọt lên cổ họng, Tả Từ xốc mành xe, nhìn bốn phía xung quanh.

Trương Liêu xuất lĩnh hai trăm binh, đuổi theo suốt hai ngày hai đêm, rốt cục, giữa sa mạc tuyết phủ trắng xóa chặn được xe của Điêu Thiền.

Trương Liêu nói: "Mời chủ mẫu xuống xe."

Bên trong lặng ngắt như tờ, Trương Liêu nhắc lại lần nữa, Điêu Thiền mới xuống.

Nơi xe dừng là một thung lũng, Trương Liêu và Điêu Thiền đứng đối diện xa xa, thân binh của Lã Bố và xe ngựa đứng dưới đại tuyết như lông ngỗng.

Điêu Thiền lạnh lùng mói: "Trương tướng quân, xin nhường đường."

Trương Liêu nói: "Xin hỏi chủ mẫu, rốt cuộc, ngươi muốn làm gì?"

Điêu Thiền quát thẳng: "Liên quan gì đến ngươi? Tránh ra!"

Trương Liêu: "Theo ta quay về, đừng chống cự vô ích."

Điêu Thiền hạ giọng nói: "Đuổi chúng đi, nhờ cả vào ngươi."

Tả Từ tựa hồ có hơi chần chừ, lát sau nói: "Cầm chân hắn trước, ta có tính toán."

Điêu Thiền cau mày, Trương Liêu thấy trong xe không có động tĩnh gì, có thể xác định Lã Bố bị hạ thuốc đang ngủ trong xe, không dám dùng vũ lực, thân binh tên cài lên nỏ, vẫn chưa hành động, bao vây bốn phía, mũi tên nhắm hướng Điêu Thiền, Tả Từ.

Khuôn mặt Điêu Thiền bình tĩnh, giọng nói chứa một chút run rẩy khó phát hiện: "To gan! Ngươi dám dùng vũ lực?!"

Trương Liêu không hề lo lắng mảy may, nhấc kiếm: "Từ năm mười bốn tuổi, ta đã là tùy tùng của chủ công, nay đã mười năm, chủ công đối với ta tình như phụ tử, gọi ngươi một tiếng chủ mẫu là đã cho ngươi thể diện lắm rồi!

"Ngươi muốn đưa chủ công đi đâu? Ngươi ném trăm ngàn quân dân Tịnh Châu ta vào đâu?!"

Điêu Thiền tức đến muốn cười, lạnh lùng nói: "Hay cho tình như phụ tử!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!