Chương 29: Kim giáp Lã Bố viễn tẩu Tây Lương…

(Giải thích tựa chương: Lã Bố giáp vàng đến Tây Lương xa xôi…)

Ngoài thành Thọ Xuân, đúng như dự tính của Kỳ Lân, quân Tịnh Châu và quân Quang Đông gặp nhau.

Trong thành lửa cháy khắp nơi, mưa phùn bay tán loạn giữa sấm chớp vang dội, lúc Lã Bố dẫn binh đến quân Quang Đông đã đánh giằng co mấy ngày ở cửa Nam. Tào Tháo, Lưu Bị thực hiện đánh du kích các chủ thành xung quanh, Tào Tháo còn đặc biệt sắp xếp trọng binh cắt đứt đường lui của Viên Thuật.

Tôn Sách chuẩn bị đầy đủ xe cột công thành, công liên tục hai ngày hai đêm, binh lực tổn hao hơn nửa, tướng sĩ đều mỏi mệt, trong khi gần bốn vạn quân Tịnh Châu của Lã Bố sức lực dồi dào như lang như hổ, khiến cho sĩ khí quân Giang Đông vô cùng phấn chấn.

"Các ngươi cũng thừa dịp cháy nhà đến hôi của đấy à?!" Tôn Sách lớn tiếng hỏi.

Lã Bố đáp: "Phải đó! Kỳ Lân bảo chúng ta đến cướp chút đỉnh!"

Ở xa xa, Tôn Sách lại hỏi: "Tào Mạnh Đức vẫn còn ở phía Bắc, chúng ta đánh vào thành trước chứ? Tiểu đệ mời Hầu gia hành quân đi trước, trước khi xuất chinh Công Cẩn có dặn, nếu có gặp Hầu gia, thì mời Hầu gia cướp trước!"

Lã Bố nghĩ nghĩ, nói: "Cùng cướp đi! Ta cướp phía Đông, các ngươi cướp phía Tây, cướp xong cùng lên thành lâu(1) trên cổng thành uống rượu!"

Trần Cung ngăn: "Tuyệt đối không được, Tôn Bá Phù chẳng qua chỉ đang khách sá. Thành Thọ Xuân là nơi Tào, Tô, Lưu ba nhà tranh giành cho bằng được, nếu lỡ sau này thuộc về Tôn Sách, bây giờ chủ công lại đi cướp sạch khắp thành, thì tương lai làm sao giải quyết?"

Lã Bố: "?"

Trần Cung tiếp tục nói: "Chủ công đi uống rượu với hắn cũng được, ta và Cao tướng quân lén phái binh đi cướp quan khố, âm thầm làm, sau khi xong việc chúng ta chờ ngài ở ngoài cửa Bắc…"

Lã Bố không kiên nhẫn trả lời: "Tôn Sách làm người thẳng thắn, không phải kiểu lươn lẹo."

Không đợi Trần Cung nhiều lời, Lã Bố đã hô lớn: "Đánh trước! Đánh xong lại nói!"

Hai quân xôn xao cười to, Tôn Sách phân phó người đi chuẩn bị rượu, vừa giục ngựa sóng vai với Lã Bố xông vào thành Thọ Xuân.

Tôn Sách thở phào nói với Lã Bố: "Trước khi lên đường, Công Cẩn có nói chắc chắn Ôn Hầu sẽ đến."

Lã Bố thản nhiên, hai cái đuôi trĩ trên mũ lắc trái, lắc phải, gật đầu nói: "Đúng thế đúng thế."

Tôn Sách thổn thức: "May mà có Hầu gia đến, nếu không chút binh đó trong tay Bá Phù chắc tiêu hao bằng sạch…"

Lã Bố nói: "Viên Thuật chính là A Đẩu vô dụng, có gì phải sợ?"

Tôn Sách: "?"

Tôn Sách lại cười: "Mũ chiến của Hầu gia khí khái hào hùng, là thiên tử khâm ban sao?"

Lã Bố: "Này là… trong nhà làm."

Đứng trước trận, Lã Bố đắc ý giơ cao chiến kích chỉ xa xa: "Các huynh đệ! Công thành! Cướp tiền! Cướp nữ nhân—!"

Tôn Sách: "…"

Vạn binh mã Tịnh Châu quân phi nhanh, ai nấy cầm trường cung trong tay, ở trên bình nguyên tăng tốc, mượn lực lao của ngựa bắn tên, vũ tiễn dày đặc bay về phía thành lâu. Sau khi áp sát thành, gần vạn người đồng loạt xuống ngựa, vây kín cửa thành Thọ Xuân.

Xe công thành, máy bắn đá và hỏa nỏ của Tôn Sách trợ trận từ phía sau, thủ thành Thọ Xuân bất ngờ chịu áp lực rất lớn.

Quân Tịnh Châu phần lớn là kỵ binh, vốn giỏi chiến đấu trên bình nguyên, không thích hợp công thành, nhưng quân thủ thành của Viên Thuật không nhiều, lại bị Tôn Sách giằng co đã tiêu hao gần nửa, làm sao chịu nổi sức công đào núi lấp biển thế này, chẳng bao lâu sau tường thành đã hoàn toàn thất thủ.

Một chiếc xe cột cực lớn sừng sững bên ngoài cửa thành Thọ Xuân, từ trên cao đánh úp, muốn đánh sập cửa thành chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Tôn Sách thấy cửa thành sắp bị công phá cũng bớt lo trong lòng, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, híp mắt, nhớ đến dặn dò của Chu Du trước khi lên đường, suy nghĩ một hồi quyết định lấy túi gấm Chu Du đưa ra xem.

"Cái gì thế?" Lã Bố nghi hoặc hỏi: "Túi thơm à?"

Tôn Sách vội nhét túi gấm vào lại trong lòng, đáp: "Em dâu ngươi may cho."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!