(Giải thích tựa chương: Khói lửa nổi lên bạn cũ gặp lại…)
Đêm đó Lã Bố hộc máu xong bất tỉnh nhân sự, đến hôm sau mới tỉnh lại. Tinh thần hay thể lực đều rất yếu, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là hỏi chuyện ngày đó ở Trường An.
Lúc đó Lã Bố ngã ngựa té xỉu, quân Tịnh Châu không ngừng tháo chạy, trở về thủ thành. Cao Thuận phái Trương Liêu nhanh chóng đi đón Kỳ Lân, đồng thời tự mình xông pha cứu Lã Bố ra, không ngờ Trương Liêu vừa đi không lâu, cửa Tây truyền đến tin tức quân Tào đã vào thành.
Trần Cung quyết định thật nhanh, không để ai nghi ngờ, hạ lệnh toàn quân rút lui theo cửa Đông ra khỏi thành Trường An, đợi Kỳ Lân hội hợp sẽ tiếp tục thương lượng đối sách.
Nhưng bởi vì nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, nên bắt đầu có sai lệch, Trương Liêu không biết gì về lệnh rút quân, cũng không tận mắt nhìn thấy Lã Bố ngã ngựa, Kỳ Lân thì cho rằng mọi chuyện đều do Lã Bố gây nên, chỉ than thở mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, cuối cùng bỏ lỡ một cơ hội vô cùng tốt.
Lã Bố vừa tỉnh, nghe xong suýt ngất lần nữa, ngồi trên giương mà trước mắt tối đen, suy nghĩ rồi cũng chỉ nghĩ mà không ra được cái gì. Người bị thương nặng, muốn nổi giận cũng không có sức mà giận. Đành phải truyền Trần Cung lần nữa vào nghị sự.
Trần Cung kể rõ đầu đuôi suy đoán của Kỳ Lân, cũng hỏi Trương Liêu những chuyện đã xảy ra, khi nói tới Tào Chương thì mọi chuyện ăn khớp với nhau.
"Tào Tháo dùng kế ly gián." Lã Bố mệt mỏi nói: "Ta con mẹ nó…"
"Đúng vậy." Trần Cung nói thẳng: "Phụng Tiên ngươi quá ngu xuẩn."
"Trần Công Đài!" Lã Bố gầm lên, chụp cái ly đồng trên bàn nén Trần Cung: "Ta không muốn giết ngươi không phải vì sợ ngươi!" Tuy Lã Bố đang bệnh, ném không trúng Trần Cung nhưng lực vẫn đủ lớn, làm cái ly bay trúng thân binh ngoài cửa lều, làm hắn u đầu chảy máu.
Trần Cung cười lạnh: "Ngu xuẩn như heo chó, giết ta thì thế nào?"
Lã Bố điên tiết, đập bàn quát: "Điểm binh! Hầu gia lập tức giết về Trường An!"
"Hầu gia, chàng bình tĩnh lại đi!" Rốt cuộc Điêu Thiền lên tiếng: "Bây giờ Viên Thiệu đã vững chân ở Trường An, với tình hình lúc ấy, nếu là…"
Trần Cung tiếp lời: "Nếu có Kỳ Lân ở đó, cũng sẽ thay mặt chủ công hạ lệnh toàn quân rút khỏi Trường an."
Ngón tay Lã Bố chỉ Trần Cung một hồi lâu mà không nói được câu nào.
Trần Cung lại nói: "Hầu gia được thời đắc ý, đang lúc địa vị rất cao, Công Đài từng nói chuyện với Kỳ Lân rất lâu, nếu lỡ bại lui khỏi Trường An, thì trong thiên hạ còn nơi nào có thể đi."
Lã Bố: "Các ngươi… có ý gì?"
Trần Cung nói: "Mọi việc đều cần dự tính đường lui, đừng thấy thắng bại là chuyện thường của binh gia. Tuy là giang sơn nhà Hán, cũng không tồn tại được vạn năm, vua nào thần nấy, vén lên mây mù, khổ tận cam lai, có gì mà không được."
Ánh mắt Lã Bố đỏ rực: "Hắn nói thế nào?"
Trần Cung cao giọng: "Theo như Công Đài thấy, từ xưa Kinh Châu là vùng binh gia tranh giành nhau, có thể lên kế hoạch thu vào tay; Nhưng Kỳ Lân thì lại cho rằng Kinh Châu cũng là nơi giao tranh của các thế lực, người nghèo vô tội, nhưng người nghèo giấu vật quý thì có tội, Lưu Biểu hoàn toàn không có hành vi không vâng lời, hơn nữa hắn không có lòng phạm thượng, lại là hoàng thân, mạnh mẽ tấn công Kinh Châu không ổn, dễ bị các nhóm chư hầu liên danh chinh phạt.
"Còn có Lương Châu, từ khi Đổng Trác chết thì không có người thống lĩnh, Tịnh Châu ở tái ngoại, cách Trung Nguyên khá xa. Có thể chọn một trong hai nơi này để an cư, bảo lưu thực lực, phát triển nông canh, chiêu mộ binh lính, đợi đám chư hầu ở Trung Nguyên tổn hao thực lực lại xua quân nhập quan."
Trong lòng Lã Bố bỗng nổi lên một cảm xúc khó tả, kinh ngạc nói: "Kỳ Lân nói đúng, Tịnh Châu là quê cũ của ta…"
Trần Cung lại nói tiếp: "Đó là lực chọn thứ nhất, lựa chọn thứ hai là Dương Châu; nhưng gần đây có tin, Viên Thuật và cha con Tôn thị đã tìm được ngọc tỷ truyền quốc ở thành Lạc Dương, e rằng chỉ vài ngày nữa sẽ động binh xưng đế, không thể tùy tiện tiến quân…"
Nói đến đây, Trần Cung chợt nhớ trước đây từng tác gẫu cùng Kỳ Lân, nghe Kỳ Lân tiết lộ thiên cơ, bất chợt rùng mình.
Lã Bố chậm rãi nói: "Còn nói gì nữa không? Còn chỗ nào đi được nữa?"
Trần Cung định thần lại: "Đào Khiêm ở Từ Châu đã già không người nối nghiệp, có thể tấn công vào đây. Nhưng Từ Châu và lãnh địa Duyện Châu của Tào Tháo lại quá gần nhau, nếu đinh cư ở Từ Châu chắc chắn giao chiến không ngừng."
Lã Bố: "…"
Trần Cung yên lặng không nói nữa, lát sau đột nhiên cười trào phúng.
Lã Bố muốn mắng cũng không có hơi sức, im một hồi, lại nói: "Phải đi tìm Kỳ Lân, tìm được rồi… Làm theo lời các ngươi."
Vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!