(Giải thích tựa chương: Quân của Viên Bản Sơ tiến sát Trường An…)
Kỳ Lân và Trần Cung trao đổi ánh mắt, Trần Cung dùng khẩu hình hỏi: "Ý của ngươi?"
Kỳ Lân lắc đầu, hôm qua bận như vậy, không kịp nghĩ cách, dự tính hôm nay sẽ thương lượng với Lã Bố rồi để hắn quyết định, không ngờ Lã Bố đã tính trước, hiện tại tạm thời cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì.
Hiến đế bất an nói: "Ôn Hầu thấy thế nào? Lệnh Viên Thiệu tiến vào Trường An không?"
Lã Bố nghiêng đầu, khóe mắt liếc Kỳ Lân, lúc nghiêng đầu, đuôi chim trĩ "chát" một tiếng quét qua, trên má trái của Quốc cửu Đổng Thừa xuất hiện một vệt đỏ, nói: "Hỏi tham quân nhà ta."
Kỳ Lân nghĩ nghĩ, đáp: "Đồ của ta đâu? Đang tính hỏi ngươi, đâu mất cả rồi?"
Lã Bố nói: "Ta giấu… Không biết phép tắc! Ngươi hỏi làm gì? Hiện đang thượng triều."
Kỳ Lân nói: "Ồ, mũ này cũng đâu phải để thượng triều."
Lã Bố: "Ngươi quản được Hầu gia… Ngươi nói hay không?"
Lã Bố nhìn Hiến đế, Đổng Thừa bận rộn liên tục tránh né hai cái đuôi chim trĩ, má phải suýt chút bị quất cho một cái.
Kỳ Lân không nghĩ ra được cái gì, đành thành thật nói: "Thần không biết."
Lã Bố giận không có chỗ xả, nhìn Kỳ Lân như kẻ đứt dây thần kinh, vung tay: "Viên Thiệu mười bảy lộ quân Quang Đông xuất chinh, phô trương thanh thế, lúc trước theo Bột Hải khởi binh, đi thẳng một ngàn hai trăm dặm đường đến Lạc Dương, hành quân ước chừng nửa năm, chẳng có công lao gì. Nay Đổng tặc bị giết, liền tiến vào Trường An tranh công đòi thưởng, thiên tử nghĩ thế nào?"
Lời nói vô cùng kiêu ngạo, lại có lý, nhưng Viên Thiệu vốn có giao hảo tốt với danh sĩ trong kinh, thái học, sĩ phu đều chịu ơn huệ của hắn, bây giờ nghe Lã Bố bôi nhọ Viên Thiệu, mạnh ai nấy lên tiếng phản bác. Lã Bố nói một cách đầy câm phẫn, văn thần võ tướng đứng sau lưng tránh không kịp, trong lòng thầm nguyền rủa tên đã làm ra cái mũ đuôi chim này trăm ngàn lần, mặt ai cũng bị quất cho đỏ rần.
Vương Doãn ngắt lời: "Viên Bản Sơ có lòng hộ giá, vốn là tốt, tuy nói hành quân lâu lắc, thế nhưng lúc trước đã từng giao thủ mấy phen với Đổng Trác, làm hắn không thể không dời đô. Cách đây ít lâu giao thủ với Tôn Kiên, chính Lã tướng quân mới là người không phân được thắng bại. Sao lại nói là không có công lao?"
Lã Bố bị chặn họng, Kỳ Lân lập tức hiểu ra, Vương Doãn này không cam lòng bị xếp đặt, Đổng Trác vừa chết, quan văn trong triều đã vội cấu kết Viên Thiệu, muốn hắn vào kinh, muốn khôi phục cán cân quyền lực của sĩ phu, không muốn để một mình Lã Bố bành trướng thế lực.
Thật đúng là "chim bay hết, đem cất cung"(1), Lã Bố sa sầm mặt, lát sau mới hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Có phải các vị đại nhân cảm thấy không cần Lã Phụng tiên ta?"
Chúng thần nghe được lời này nhóm võ tướng chấn động, Kỳ Lân thầm nói không xong, nháy mắt với Lã Bố, Lã Bố ý thức được mình vừa nói điều không nên nói, nên thuận miệng: "Mà thôi."
Viên Thiệu còn ở ngoài thành, Lã Bố lại nắm trong tay trọng binh trấn thủ Trường An, bách quan cũng không thật sự dám trở mặt với Lã Bố, thảo luận tới thảo luận lui, cũng chẳng ra được kết quả nào, đành phải nói bàn lại sau.
Sáng hôm sau tân hôn, Lã Bố không ngờ đụng phải chuyện đáng chán như vậy, ôm một bụng lửa giận tan triều, đi ra Ngọ môn, Kỳ Lân vội vàng đuổi theo sau lưng, nói: "Chủ công!"
Lã Bố tức giận nói: "Chuyện gì?"
Lã Bố xoay người lên ngựa, Kỳ Lân lập tức không khách sáo leo lên theo, nói: "Thật sự là ta không biết mà, về nhà tìm Công Đài thương lượng đi."
Lã Bố giục ngựa nói: "Vô dụng! Hầu gia còn tưởng ngươi chỉ cần bấm ngón tay tính toán…"
Kỳ Lân: "Trình độ ta có hạn, thần côn nhảy cầu thần còn có khi vấp chân mà, lâu lâu cũng phải để ta quên lời thoại chứ."
Lã Bố cãi lý ồn ào ầm ĩ, cưỡi chung một ngựa với Kỳ Lân vội vàng hồi phủ, gọi đám người Trần Cung đến nghị sự, đến lúc này Kỳ Lân mới thấy rõ ràng: Mưu thần của Lã Bố thật sự quá ít.
Không đến một ngày, Viên Thiệu xua quân áp sát thành, điều bất ngờ nhất chính là những biến cố không lường trước được, như trời đổ mưa, mẹ đi tái giá, dù cho có mưu trí thông thiên, cũng không thay đổi được ý tưởng của Viên Thiệu.
Trần Cung nói: "Nếu Viên Thiệu đã tự xin vào kinh, chắc chắn ở kinh thành đã an bài cơ sở ngầm."
Kỳ Lân gật đầu ra chiều đồng ý: "Không thể cho hắn vào được, nếu không sẽ rất nhiều phiền toái."
Lã Bố không kiên nhẫn nói: "Mau thương lượng biện pháp đi, không phải bình thường hai người các ngươi đắc ý lắm sao?"
Kỳ Lân cả giận: "Ngươi nghĩ một mình đi."
Trần Cung tránh hai cái đuôi chim trĩ vô tình đánh người của Lã Bố, vội lôi kéo Kỳ Lân lại nói: "Thôi thôi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!