(Giải thích tựa chương: Điêu Thiền quyến rũ, tiệc rượu bị tính kế…)
Phủ Tư đồ, Điêu Thiền đánh đàn, Thái Văn Cơ thổi… thổi tiêu.
Phỏng chừng Đổng Trác sắp tới, Điêu Thiền đang muốn tìm lý do đuổi Thái Văn Cơ đi, không ngờ hạ nhân trong phủ vào báo:
"Tham quân Kỳ Lân dưới trướng Lã Hầu gia xin được gặp tiểu thư."
Mày liễu của Điêu Thiền nhíu lại, tự nhiên lúc này đến đây làm gì?
Điêu Thiền nói: "Không gặp."
Kỳ Lân đã phòng trước rồi, nên đứng tuốt ngoài cửa phủ hô: "Chủ mẫu, chủ công sai ta đến bàn nghi thức trong hôn lễ…"
Thái Văn Cơ cười nói: "Không biết tiểu tử này ở đâu ra, không có phép tắc gì cả."
Điêu Thiền sợ Kỳ Lân lại la làng la xóm, lỡ đúng lúc Vương Doãn đưa Đổng Trác về phủ, chuyện chính mình và Lã Bố đính hôn tuyệt đối không thể để cho Đổng Trác biết, đành phải phân phó: "Bảo hắn đến hồ Thanh Thu sau viện đi."
Điêu Thiền lại cười nói: "Hay là Văn Cở tỷ tỷ về trước?"
Thái Văn Cơ cười cười, không nói gì, Điêu Thiền đành phải để Văn Cơ cùng đi ra sân sau.
Kỳ Lân đang đứng cạnh hồ Thanh Thu, Điêu Thiền không kiên nhẫn hỏi: "Ngươi là Kỳ Lân?"
Kỳ Lân chấp tay thi lễ, rồi đứng thẳng lại, dáng vẻ mộc mạc hào sảng, tay áo bay bay, bên cạnh là hồ nước đang độ mùa thu, thanh tú không sao nói hết, tuấn lãng không sao tả nổi.
Thái Văn Cơ cười nhẹ: "Nhân tài như thế, làm tham quân, coi như không uổng." Lại nói nhỏ: "Điêu Thiền, như vậy không được."
Tâm tư Thái Văn Cơ vậy mà tỉ mỉ, nghĩ đến vài ngày sau Điêu thiền sẽ gả đi, đối với hạ nhân trong phủ Lã Bố không thể xem thường. Huống chi, Kỳ Lân còn cưỡi chung ngựa với Lã Bố, chỉ sợ quan hệ của hai người không đơn giản.
Điêu Thiền hiểu ý của Thái Văn Cơ, nên giấu khó chịu trong lòng, cố cười nói: "Không biết có chuyện gì làm phiền tiểu tiên sinh phải tự mình đến đây?"
Kỳ Lân nhường chỗ, hai nàng vào ngồi trong đình, Điêu Thiền phân phó nha hoàn châm trà, Kỳ Lân vội nói: "Chỉ nói mấy câu thôi, nói xong sẽ đi ngay."
Điêu Thiền hơi hơi yên tâm, gật đầu: "Mời tiên sinh nói."
Kỳ Lân vừa liếc liếc ra cửa lớn, chưa nghe thấy tiếng người, Vương Doãn còn chưa về nhà, vừa nói: "Chủ công nhà ta nói quê quán hắn vốn ở Cửu Nguyên, tính theo nguyên quán thì là người tái ngoại, ngày thành hôn, người ở bộ lạc du mục đưa thân thích đến thăm…"
Điêu Thiền nhíu mi, Thái Văn Cơ kiếu kỳ hỏi: "Là bộ lạc du mục nào vậy?"
Tất nhiên, Kỳ Lân đang nói bừa mà, nhưng vẫn biết Thái Văn Cơ gả xa cho Hung Nô, nên bình tĩnh đáp: "Tiểu nhân cũng không biết nữa, chính chủ công… cũng không nhớ rõ đám thân thích này. Nhưng mà chủ công nói, đã có thân thích ở thảo nguyên tới dự, hôn lễ cũng nên làm theo phong tục của bộ lạc thảo nguyên."
Điêu Thiền và Thái Văn Cơ gật đầu, Thái Văn Cơ nghĩ nghĩ, nói: "Không quên tổ tiên là tốt, mà… hôn lễ theo phong tục của bộ lạc thảo nguyên là phải làm như thế nào?"
Kỳ Lân bắt đầu tào lao.
"Trước hết là tân nương phải nhảy chậu than, tân lang phải trèo núi đao…" Kỳ Lân nói chuyện sinh động như thật.
Điêu Thiền: "…"
Thái Văn Cơ: "…"
Điêu Thiền và Thái Văn Cơ đều bắt đầu tưởng tượng cảnh Lã Bố chân trần leo núi đao.
Kỳ Lân nói tiếp: "Mọi người trong nhà sẽ làm một cái hàng rào, trong đó có chơi đấu vật, đua ngựa, quan trọng nhất là nướng dê, mọi người sẽ bắt đầu từ hừng đông, uống rượu đến lúc mặt trời lặn, buổi tối ca hát nhảy múa thật vui vẻ, tân nương lên ngựa đi dạo phố… diễu hành… ít nhất phải ba vòng quanh kinh thành."
Mặt mũi Điêu Thiền tái mét, khuê nữ vốn không được tự do đi lại, tốt xấu gì cũng khuê tú nhà quan lại, bắt nàng lên ngựa đi khắp thành Trường An, như dắt chó đi dạo, mà còn phải đi tận ba vòng, đây là cái chuyện đồi phong bại tục gì vậy!
Thái Văn Cơ nói: "Chuyện này… chuyện này so với lần ta gả cho Tả Hiền vương… hình như không giống nhau lắm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!