Chương 28: Trong một ngày, rung động hai lần với anh

Đường Quân cầm lon Coca, quay đầu lại thì nhìn thấy Châu Triệt Ngôn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đường Ấu Tâm, chẳng hề có ý dời tầm mắt.

"Có cần thiết phải làm thế không? Rõ ràng là thích người ta mà suốt ngày cứ trưng ra cái bộ mặt khó ưa." Đường Quân lên tiếng quở trách, bộ dạng nóng lòng muốn Châu Triệt Ngôn thay đổi tốt hơn.

Châu Triệt Ngôn tùy ý rút một quyển sổ ra rồi nói: "Ai nói tôi thích cậu ấy vậy."

"Ừ đúng rồi, cậu không có thích." Đường Quân tặc lưỡi liên tục: "Cậu không thích mà cứ nhìn người ta chằm chằm, trong tiết thể dục tuần trước Đào Ấu Tâm té ngã khi chạy bộ, cậu xông đến còn nhanh hơn cả Hứa Gia Thời nữa kìa."

Chỉ là trong mắt Đào Ấu Tâm không có cậu ấy nên dĩ nhiên cũng chẳng hề nhận ra sự có mặt của cậu ấy rồi.

Khi thanh toán, bọn họ nghe thấy Đào Ấu Tâm đang hỏi về một loại sữa chua xoài nào đó.

"Trên kệ không có thì là không có rồi đó." Nhân viên thu ngân nói với cô như thế nên cô chỉ đành thôi.

Lúc này đây đột nhiên Châu Triệt Ngôn quay trở lại, Đường Quân tò mò nên cũng đi theo thì trông thấy cậu ấy lấy được một chai sữa chua xoài từ khu vực đồ uống ở đối diện kệ sữa chua. Chắc là của những người trước lấy nhưng sau lại hối hận nên tiện tay đặt ở đó.

Đường Quân cảm thấy bản thân đã thấy được một màn kịch hay, cậu ấy hỏi: "Sao cậu biết ở đây có thể?"

Châu Triệt Ngôn để chai sữa chua cùng chỗ với quyển sổ của mình, đi về hướng quầy thu ngân: "Trùng hợp nhìn thấy thôi."

Nhìn thấy là trùng hợp nhưng mua về thì không phải. Vào thời gian nghỉ trưa thì phòng học không có ai, khi Đào Ấu Tâm từ căng tin quay lại thì phát hiện trên chỗ ngồi của mình có một chai sữa chua xoài.

Cuối tháng mười, Hứa Gia Thời bước vào trận chung kết. Trải qua trận thi đấu kịch liệt thì anh giành được thành tích nhất tỉnh sau đó tiến vào đội tuyển tập huấn quốc gia. Vào được đội tuyển tập huấn quốc gia môn vật lý thì sẽ được tuyển thẳng, đồng thời trong các đợt tuyển chọn tập huấn sau sẽ tham gia vào các cuộc thi có giá trị hơn.

Hôm công bố danh sách, trường học đã đặc biệt làm băng rôn riêng sau đó treo trước cổng trường suốt cả một tuần. Mẹ Hứa thì còn khoa trương hơn nữa, làm hẳn cả một buổi tiệc lớn sau đó mời thân bằng quý thuộc ở gần đến để chúc mừng. Vừa mới lên lớp mười thôi mà đã có được tuyển thẳng, đây là chuyện mà bao nhiêu phụ huynh có mong cũng chẳng được, con cái nhà mình có tương lai thì ai mà chẳng muốn khoe khoang chứ.

Thời tiết tháng mười một dần lạnh hơn, Đào Ấu Tâm sắp bước vào chế độ "ngủ đông" hằng năm.

"Đào Ấu Tâm, dậy chưa hả con?" Trời vẫn còn chưa sáng là Phó Dao Cầm đã xách theo xẻng cơm gõ vang cửa phòng con gái mình.

Đào Ấu Tâm không muốn dậy, vừa mới thấy cô thay quần áo xong là chỉ trong chớp mắt cô lại nằm xuống lăn ra ngủ rồi. Phó Dao Cầm tức đến mức nói không nên lời, cho đến khi tiếng chuông cửa quen thuộc vang lên thì bà mới như trút được gánh nặng mà giao nhiệm vụ khó khăn này lại cho Hứa Gia Thời.

Hứa Gia Thời không thay đổi sắc mặt, ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai cô rồi nói: "Đào Ấu Tâm dậy ăn kem đi này."

Cô gái ngay lập tức xoay người ngồi dậy, đầu tóc rối bù xù, mở to đôi mắt mơ màng, hỏi: "Kem, kem ở đâu, ăn thôi."

Dĩ nhiên thực tế là làm gì có kem, chỉ có chiếc cặp sách được Hứa Gia Thời nhét vào lòng cô cùng với câu ra lệnh đầy lạnh lùng: "Trời mùa đông lạnh như thế mà ăn kem cái gì, mau dậy đi học."

Đào Ấu Tâm bĩu môi mắng anh là "đồ lừa đảo" nhưng mà chiêu này rất có hiệu quả, quả thật đã khiến cô tỉnh táo.

Hai người vẫn cùng nhau đi học như trước giờ, chỉ là hôm nay ba Đào đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn theo bóng dáng hai đứa trẻ đang đi xa dần suốt một hồi lâu. Phó Dao Cầm từ xa xa nhìn lại rồi hỏi: "Anh nhìn gì đấy, mở cửa sổ ra làm gì cho lạnh vậy."

Ba Đào ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh đang nhìn Gia Thời và Tâm Tâm, con gái mình cũng đã mười lăm tuổi rồi mà Gia Thời vẫn còn vào tận phòng để gọi con bé dậy thì không có được hay cho lắm."

"Con gái anh như thế nào đâu phải anh không biết, có gọi con bé dậy được đâu." Phó Dao Cầm cũng không phải để cho người khác tùy tiện đẩy cửa bước vào như thế nhưng mà hai đứa nhỏ đã thân thiết với nhau từ bé rồi nên bà mới yên tâm.

Ba Đào vẫn cảm thấy không được ổn cho lắm, ông nói: "Vậy thì cũng không thể để lúc nào cũng là Gia Thời gọi con bé dậy như thế được."

Phó Dao Cầm suy nghĩ thấy cũng có lý, bà bảo: "Để em nói chuyện với Tâm Tâm sau."

Tối hôm đó, vào lúc Đào Ấu Tâm đang làm bài tập thì Phó Dao Cầm gõ cửa phòng rồi bước vào, hai mẹ con ngồi bên nhau nghiêm túc nói chuyện một hồi lâu.

"Không chỉ vì nam nữ khác nhau mà còn vì anh Gia Thời của con sắp tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia rồi, tầm hai tháng lận đấy, đến lúc đó thì biết làm sao đây?"

Đào Ấu Tâm cúi đầu xuống và gật gật. Hứa Gia Thời giỏi như vậy, cô không thể làm liên lụy đến anh được.

Liên tục mấy ngày sau đó, mặc dù Đào Ấu Tâm vẫn lười rời khỏi giường nhưng trước khi Hứa Gia Thời đến thì cô đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi. Mấy ngày liền đều như thế khiến cho không chỉ ba Đào mẹ Đào bất ngờ trước hành động của con mình mà ngay cả Hứa Gia Thời cũng tò mò trước sự thay đổi đột ngột của cô.

Khi anh hỏi cô lý do vì sao thì Đào Ấu Tâm chậm rãi cúi đầu xuống rồi uyển chuyển nói: "Anh Gia Thời, sau này em sẽ tự mình thức dậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!