Chương 45: (Vô Đề)

Editor: Kẹo Mặn Chát

Dorian dùng ánh mắt sắc bén quan sát kẻ lập dị trước mặt một lượt từ đầu đến chân: "Anh biết sao?"

Ed bình tĩnh nhìn anh: "Tôi biết và tôi đoán là anh đã không chú ý đến việc thay đổi nhân sự. Hiện tại tôi đang là quản lý công tác thí nghiệm ở khu F, đồng thời cũng là phó trợ lý của giám đốc."

Trợ lý của Magmendy?

Dorian thoáng ngạc nhiên trong giây lát nhưng anh nhanh chóng hiểu ra rằng Ed không giao du với mọi người và chỉ vùi đầu vào công việc. Chắc hẳn Magmendy đã coi trọng điểm này ở y.

Nhưng tại sao Ed lại tìm tới anh rồi bỗng dưng nói đến những điều này?

Dorian cảnh giác hỏi: "Vậy nếu như tôi muốn biết, anh sẽ nói cho tôi biết sao?"

"Đương nhiên. Nếu anh muốn biết thêm về những thí nghiệm được tiến hành trên người cá, tôi cũng có thể kể cho anh nghe tất cả những gì tôi biết." Ed nói như vậy.

Dorian không thể nhìn ra bất kỳ điểm sơ hở nào trên khuôn mặt của y. Trên thực tế bạn không có cách nào nhìn ra được bất kỳ biểu cảm dao động nào trên khuôn mặt của một người giống như đang đeo một chiếc mặt nạ silicone.

"Tại sao? Hẳn là anh cũng đã ký một thỏa thuận bảo mật rồi mà." Dorian không thể nghĩ ra được mục đích của y. Người này xuất hiện một cách khó hiểu, rồi lại đột nhiên nói những lời khó hiểu. Mặc dù y thật sự có tình ý với Dorian nhưng Dorian cũng đã dứt khoát từ chối, cho nên y không thể thu được bất kỳ lợi ích gì từ chỗ Dorian.

"Bởi vì chúng ta là đồng loại." Một câu trả lời kỳ quặc theo "kiểu của Ed".

"Ý anh là sao?" Dorian càng thêm ngờ vực, "Bởi vì chúng ta đều không hợp với những người khác trong viện nghiên cứu sao?"

Ed bị mọi người cô lập vì ngoại hình và tính cách quái đản của mình. Dorian biết rất rõ điều này, chính anh cũng vì thân phận và tính khí của bản thân mà luôn trong trạng thái cô độc một mình.

Chỉ vì điều này thôi sao?

Ed không trả lời, chỉ nói với anh: "Tôi chỉ nghĩ chắc hẳn là anh muốn biết. Dù sao Silver cũng là vật thí nghiệm của anh, anh sẽ quan tâm đến anh ta giống như đã từng quan tâm đến vật thí nghiệm trước đó của mình, cá thiên thần biến dị Migal."

Dorian đắn đo vài giây rồi lập tức thỏa hiệp. Bất luận thế nào đi chăng nữa, anh thực sự rất quan tâm đến người cá kia, cho dù bây giờ giữa bọn họ đang có xích mích.

"Được rồi, vậy tôi cần trao đổi cái gì đây?"

Sau khi nghe anh nói vậy, Ed nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi đáp: "Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng sau này tôi có thể cần tới sự giúp đỡ của anh. Đến lúc đó anh đồng ý với yêu cầu của tôi là được."

"Quyết định vậy đi." Dorian nhìn lướt qua thời gian trên thiết bị đầu cuối, còn khoảng hai mươi phút nữa là anh phải trở về dưới đáy biển, cũng đủ thời gian để bọn họ trò chuyện một hồi lâu...

Trước khi đi ngủ, Owen mới phát hiện ra mình đã để quên máy chơi game trong phòng nghiên cứu, cậu ta do dự không biết có nên đi lấy ngay bây giờ hay không. Cậu ta có thể cứ vứt máy chơi game ở đó, bởi dù sao đến ngày mai khi đi làm cậu ta cũng sẽ cầm lấy nó và chơi. Nhưng trò chơi mà cậu ta đang chơi chỉ cần tiêu diệt nốt một con Boss nữa là có thể qua màn. Cảm giác cách thành công chỉ một bước chân giống như móng vuốt mèo liên tục cào lên sợi dây lý trí.

Owen biến mình thành một chiếc bánh rán lật qua lật lại trên giường, cuối cùng, cậu ta hạ quyết định quay lại phòng nghiên cứu.

Rất nhanh sau đó, Owen đã mặc quần áo vào và vội vã ra khỏi cửa.

Trên đường đi, Owen gặp một vài người đồng nghiệp có quen biết với mình, nhưng cậu ta cố tình gạt tóc đến trước mắt và cúi đầu né tránh bọn họ.

Mấy ngày gần đây, Dorian thường xuyên không có mặt ở trong phòng nghiên cứu, hơn nữa cũng không có các cuộc quan sát và nghiên cứu kéo dài vô tận, điều này làm cho Owen cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Cậu ta vốn tưởng rằng việc quay lại phòng nghiên cứu lấy đồ cũng sẽ là một quá trình vô cùng thoải mái. Vì vậy khi cánh cửa kim loại trong phòng nghiên cứu chậm rãi mở ra trước mặt, một bóng người ma quái xuất hiện ngay trong tầm mắt khiến Owen lập tức giật mình hoảng sợ.

Trong giây phút đó, cậu ta còn tưởng rằng hồn ma của Lival đã quay trở về.

Trong phòng nghiên cứu không bật đèn, nguồn sáng duy nhất đến từ ánh sáng màu xanh huỳnh quang âm u trong bể quan sát của người cá. Một sinh vật nửa người nửa cá cực kỳ to lớn đang lặng lẽ đứng yên bên cạnh tấm kính thủy tinh. Trông hắn giống như một con quái vật được sinh ra từ thí nghiệm "bị cấm đoán" của con người trong những cuốn tiểu thuyết kinh dị, nhưng hắn lại có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp cùng với chiếc đuôi đong đưa đầy uy lực.

Trong nét kh*ng b* đáng sợ bên ngoài của hắn còn toát lên vẻ thánh thiện không gì che giấu được.

Mà ở bên kia tấm kính, một bóng người cao gầy đang đứng một mình, bất động.

Owen cuối cùng cũng đã nhận ra đó là Dorian.

Do có sự chênh lệch cực lớn về hình thể nên trông anh thật nhỏ bé và tầm thường. Nhưng kỳ lạ thay, ngay cả trong tư thế ngước nhìn hiện giờ, anh vẫn tỏ ra đầy kiên định và ngoan cường như trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!