Chương 42: (Vô Đề)

Editor: Kẹo Mặn Chát

Lival đang trong thời gian nghỉ ốm, trạng thái tinh thần của hắn ta rất tệ. Kể từ khi Dorian bị thương và phải nhập viện, hắn ta vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi của mình, đóng kín cửa không ra ngoài.

Theo Owen, nhân chứng duy nhất có mặt tại thời điểm đó, Lival giống như đã phát điên, cứ khăng khắng muốn g**t ch*t người cá. Hắn ta suýt chút nữa đã lỡ tay làm Dorian bị thương mấy lần nhưng may mắn là hắn ta đã bị Owen ngăn lại.

Dorian nghĩ mình nên đến thăm hắn ta, cho dù đó là để cảm ơn vì đã cứu mạng hay xuất phát từ sự quan tâm của cấp trên. Nhưng khi anh đi đến phòng nghỉ của Lival, chào đón anh chỉ có một tấm biển lớn với dòng chữ "Xin đừng làm phiền" được treo trước cửa.

Sau nhiều cuộc gọi liên lạc không ai trả lời, Dorian quyết định đi gặp phu nhân Aceso để tìm hiểu về tình trạng của Lival.

Trong suy nghĩ của Dorian, anh sẽ sớm quay trở lại phòng làm việc. Dù sao thì để biết rõ bệnh tình của cấp dưới có thể tốn bao nhiêu thời gian chứ?

Tuy nhiên kết quả lại không giống như anh nghĩ. Khi phu nhân Aceso lo lắng nhìn anh bằng đôi mắt nâu ấm áp của mình và hỏi "Gần đây con có khỏe không, con của ta?", Dorian đã không thể kiềm chế bản thân mà nói ra toàn bộ tâm sự đè nén trong lòng suốt mấy ngày nay và dành cả buổi chiều trên chiếc ghế sa lon màu đỏ lá phong đó.

"Con không nghĩ rằng đó là lỗi của con. Mỗi một bước đi của con đều rất hợp lý. Con chắc chắn mình đã đúng, nhưng..." Dorian suy sụp vùi mặt trong lòng bàn tay, trông anh giống như một kẻ thất bại chán nản.

"Ta có thể nhìn ra con đã cố gắng hết sức. Nhưng có đôi khi sự xuất hiện và kết quả của một sự kiện là do các yếu tố chủ quan và khách quan đan xen tạo thành. Chỉ có Chúa mới có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo." Phu nhân Aceso đẩy tách trà mật ong đến trước mặt anh, "Chắc con buồn lắm, uống chút trà nóng đi. Nó sẽ giúp con cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

"Không, không, không, chuyện này không liên quan gì đến Chúa. Chuyện này chỉ có liên quan đến tên người cá đáng hận kia thôi!" Dorian uống ừng ực mấy ngụm trà mật ong, hung hăng oán giận nói, "Con tín nhiệm anh ta vô cùng, thế nhưng tại sao anh ta có thể cắt đứt lưới điện vào lúc đó? Vào đúng lúc con còn nghĩ rằng đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất giữa hai người bọn con!"

"Con nghĩ xem tại sao anh ta lại làm vậy?" Phu nhân Aceso nhẹ nhàng hỏi anh.

"Nhất định là anh ta..." Dorian đã nén sẵn những lời bực tức ở cổ họng nhưng khi anh định thả chúng ra thì chúng lại bị kẹt lại bên trong. Bởi vì Dorian nhận ra rằng anh không thể tùy tiện nói ra từ "cố ý".

Đúng vậy, Silver không cố ý phản bội lòng tin của Dorian. Lúc đó hắn cắt đứt lưới điện chỉ là vì khi đó lưới điện đã ngắt điện, hắn có thể dễ dàng tới gần anh. Nếu hắn muốn thoát khỏi lưới điện và thoát khỏi bể nước này thì vài giờ tương tác với Dorian chính là thời điểm tốt nhất.

Và tiếp tục mở rộng vấn đề này ra thì ——

Tại sao Silver lại muốn chạy thoát khỏi lưới điện?

Bởi vì hắn muốn rời khỏi đây, rời khỏi phòng thí nghiệm, rời khỏi viện nghiên cứu này.

Thế tại sao hắn muốn rời đi?

Đáp án cho câu hỏi này đơn giản đến mức khiến người ta bật cười.

Bởi vì người cá vốn không thuộc về nơi này, hắn thuộc về biển cả, hắn muốn được tự do.

Thân phận của nạn nhân và thủ phạm lập tức bị đảo ngược. Lẽ nào bây giờ Dorian phải suy ngẫm về nguyên tội của bản thân với tư cách là một nhà nghiên cứu sinh vật biển sao?

Vì vậy, anh lại cúi đầu xuống và nói trong đau đớn: "Con không biết..."

Phu nhân Aceso thở dài: "Đừng quá khắt khe với chính mình, Dorian. Con không làm tổn thương bất kỳ ai cả."

Dorian hoang mang ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: "Magmendy nói, có lẽ con không thích hợp với nghề này."

"Ôi trời ạ, ông ta lại bắt đầu thế rồi sao." Phu nhân Aceso trợn trắng mắt. Sau đó bà nghiêm túc hẳn lên, tinh thần phấn chấn giống như một con sư tử cái đang bảo vệ con non của mình, "Lòng tốt và lòng trắc ẩn là những yếu tố quan trọng của bất cứ ngành nghề nào. Chúng giống như một tấm lưới nâng đỡ ý thức đạo đức của một người vậy. Và chính vì có sự tồn tại của những người chân thành tốt bụng như con thì xã hội này mới có thể tiếp tục tồn tại."

Dorian chưa bao giờ tự cho mình là người "chân thành" chứ đừng nói là "tốt bụng". Nhưng nếu muốn dùng thước đo đánh giá trị số xấu xa của một người, Dorian chắc hẳn thua xa Magmendy.

Dù sao đi nữa, sau khi rời khỏi phòng tư vấn tâm lý, nội tâm của Dorian đã kiên định hơn rất nhiều. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì ít nhất anh cũng có thể bình tĩnh đối mặt với quá khứ và tương lai của mình...

Trở lại phòng nghỉ vào buổi tối, Dorian lại lật xem nhật ký của John. Lần này anh đã thay đổi góc nhìn và nảy ra một vài suy nghĩ khác.

Ngày trước, Dorian luôn muốn biết người cá là loài sinh vật như thế nào, vì vậy anh đã đọc được sự xấu xa, cám dỗ và đáng sợ của người cá từ những câu chuyện thần thoại và truyền thuyết của thế kỷ cũ.

Tuy nhiên nếu cẩn thẩn nghĩ lại, mặc dù đã có vô số truyền thuyết miêu tả về bản chất đáng sợ của người cá nhưng nhân loại vẫn chưa bao giờ ngừng thăm dò và nghiên cứu từng bước đi của họ.

Nhân loại muốn thu được cái gì ở họ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!