"Không được cử động!"
Dorian vừa bước vào cửa thì đã bị một đôi bàn tay to lớn ôm lấy từ phía sau, sau đó có một vật kim loại sắc nhọn kề sát vào cổ anh.
"Anh đã bị cướp!"
Dorian vô cảm nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần nhà, nói: "Sẽ không có tên cướp nào nói với nạn nhân rằng anh ta đã bị cướp."
"Tôi nói rồi, anh đã bị cướp!" Người đứng sau lặp lại lời nói bên tai Dorian với thái độ rất kiên quyết.
"Được rồi..." Dorian thở dài, anh thỏa hiệp, "Cứu với, tôi thực sự rất sợ, xin đừng làm hại tôi, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn." Giọng nói của anh máy móc như một con robot hút bụi thông minh ở nhà.
"Giao hết số tiền mà anh có ra đây, nếu không tôi sẽ làm nhục anh!" Giọng điệu của "kẻ bắt cóc" cao lên vì vui sướng.
"Tôi không có tiền." Từ lâu, mọi người đã không còn sử dụng tiền mặt để giao dịch và trong thiết bị đầu cuối thông minh của Dorian có một lượng lớn tiền điện tử, nhưng anh đoán quý ngài "cướp bóc" sẽ không hứng thú với mấy số liệu ảo của con người.
"Anh nói dối. Trông anh rất giàu có, chắc chắn anh đã giấu một thứ vô cùng giá trị trên người."
Dorian cảm giác được vật kim loại kề cổ mình đang nhẹ nhàng cọ sát vào da, khiến anh thấy ngứa ngáy như bị vuốt mèo cào qua. Anh nghiêng đầu định trốn thoát nhưng lại bị một bàn tay khác ghì chặt trước người.
"Không được cử động, để tôi xem xem có phải là anh đang giấu đồ ở đây không?"
"Tên cướp" dùng hai ngón tay mở cúc áo sơ mi của Dorian ra rồi thò toàn bộ bàn tay vào trong người anh, s* s**ng cơ thể anh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Dorian lập tức căng cứng người, anh gọi tên của tên cướp: "Silver."
"Không phải ở chỗ này sao?" "Tên cướp" mặc kệ sự phản kháng của nạn nhân, vừa lẩm bẩm một mình vừa tiếp tục đưa tay xuống dưới, dưới, dưới nữa —
"Ưm!" Dorian run rẩy khó chịu, "Đủ rồi, Silver, dừng lại đi."
"Ah ha! Nhìn xem thứ tôi vừa sờ thấy cái gì này, chính là ở đây, báu vật quý giá nhất của anh..." Silver cười xấu xa, hắn hôn lên vành tai của Dorian rồi dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm thì thầm vào tai anh, "Anh đổi ý rồi, Dorian. Anh không muốn làm cướp nữa, anh muốn làm kẻ h**p dâm hahaha......"
Dorian không thể nhịn được nữa, anh quay lại và đẩy Silver xuống đất, ném chiếc dao cắt móng tay được hắn sử dụng làm "hung khí" đe dọa anh sang một bên, rồi sau đó d*ng ch*n ngồi lên người hắn và hôn thật mãnh liệt.
Mặc dù vụ cướp này đã kết thúc trong thất bại, nhưng "tên cướp" Silver vẫn thu được chút lợi —— hắn và Dorian đã làm một nháy trên tấm thảm ngay trước cửa nhà.
Silver nằm trên mặt đất, hai tay ôm lấy eo Dorian, v**t v* lưu luyến không rời. Trong khi bạn đời của hắn đang thở hổn hển, Silver lại l**m l**m khóe miệng, tính toán làm thế nào để lừa anh làm thêm lần nữa. Hắn vô cùng hài lòng với vai diễn lần này, thế nhưng ——
"Em đã nói với anh bao nhiêu lần là không được ăn Thor nữa rồi, tại sao anh không nghe lời em vậy?"
Dorian thay đổi thái độ ngay khi có đủ sức đứng dậy khỏi người hắn, anh dẫm một chân lên ngực Silver rồi nhìn từ trên cao xuống, chất vấn hắn.
Đúng vậy, vào giờ phút này, nơi lẽ ra phải là đuôi của Silver đã biến thành hai chân người, và vừa nãy hắn đã dùng chính cặp chân cường tráng này khiến Dorian suýt nữa phải xin tha.
Có lẽ là vì trước đây, Dorian đã từng chứng khiến Thor làm tổn thương Silver như thế nào, bởi vậy anh đã nghiêm cấm hắn ăn thứ "thuốc độc" có thể giúp người cá mọc chân đó. Nhưng Silver luôn lấy cớ bao biện, lần này lý do của hắn là——
"Em nói từ tuần trước cơ mà, còn hôm nay em đã nói đâu." Hắn đáp, hai tay ôm lấy mắt cá chân của Dorian, mái tóc bạc vương vãi khắp nơi, lười biếng nằm trên mặt đất ngụy biện.
Dorian rất muốn dạy cho hắn một bài học, tên người cá này lúc nào cũng thích nhìn thấy cảnh anh tức giận nhảy dựng lên. Và bạn hãy nhìn xem, bây giờ hắn lại bắt đầu giở trò xấu xa kìa. Hai tay hắn như rắn nước vờn quanh da thịt của Dorian, lần theo bắp chân hướng thẳng lên trên.
"Xin em đừng giận anh mà, chỉ là vì anh nhớ em quá thôi. Em mãi chẳng về nhà gì cả, anh dùng thiết bị đầu cuối để liên lạc với em cũng toàn thấy em đang họp. Anh cô đơn lắm luôn, anh muốn ra ngoài đi chơi với em cơ. Dorian, đừng lúc nào cũng bắt anh ở nhà, xin em đó......"
Hắn ôm lấy chân Dorian, hôn lên mắt cá chân anh đầy đáng thương, đôi mắt xám bạc kia tràn đầy sự cầu xin —— Hắn biết rõ Dorian nhất định không thể chống đỡ được dáng vẻ này của mình.
"Được rồi..." Dorian hít sâu một hơi, quyết định tha thứ cho hắn lần cuối, "Em đi tắm đây, anh lo bữa trưa đi, trong tủ lạnh chắc còn vài con cá biển đấy."
Trong lúc tắm, Dorian đã suy ngẫm thật kỹ về bản thân mình, bởi vì anh thực sự đã lơ Silver trong suốt khoảng thời gian này.
Sau khi Magmendy chết trong vụ nổ ở Viện nghiên cứu Consby, phải có ai đó thừa kế di sản của ông ta. Mà Dorian, người đã trở thành đối tượng thí nghiệm OHM, "về mặt lý thuyết" cũng đã chết trong vụ tai nạn đó nên mất quyền thừa kế. Tuy nhiên, để số tài sản ấy rơi vào tay quân đội thì sẽ là một kết cục khá tồi tệ.
Vì vậy, dựa vào quyền lực của các người cá lai trong giới chính trị, Dorian đã thừa kế được khối tài sản khổng lồ đó bằng một thân phận giả, nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu, tiếp theo anh cần phải phân bổ dần số tiền này đến nơi nó nên đến —— Chủ yếu là để bảo vệ hệ sinh thái, ngoài ra còn phải chi một phần tiền cho các quy trình kỹ thuật, cũng như các công ty và viện nghiên cứu đứng tên Magmendy. Tất cả đều là những đống rắc rối vô cùng hỗn độn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!