8.
"Cậu thực sự nên soi kỹ gương đi! Nhìn mặt cậu này, đã mấy ngày cậu không ngủ rồi? Hàng ngày cậu có ăn uống đúng giờ không vậy?"
Một tuần trước buổi triển lãm nghệ thuật, người đại diện Stephen gõ cửa căn hộ nhà Dorian. Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng nhận ba mươi hai tờ giấy trắng mà Dorian sẽ đưa cho mình, nhưng anh ta không ngờ Dorian lại hốc hác đến thế. Trông anh giống như đã nhiều ngày không ngủ, đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ ngầu, áo ngủ khoác hờ trên người.
Dorian lo lắng liếc nhìn về phía phòng tắm, mở cửa và gọi Stephen vào.
"Trời ơi, cái mùi gì thế này?" Stephen nhìn xung quanh một vòng, bịt mũi chê bai. Đầu tiên anh ta nhìn thấy một đống bát đĩa chưa rửa trên bàn, chai rượu vang đỏ rơi vỡ trên mặt đất, tấm thảm dính đầy bụi bẩn không rõ, sau đó là đến chiếc giường lộn xộn trong góc... Rõ ràng ở đây đã diễn ra một cuộc l*m t*nh vô cùng mãnh liệt, và rất có thể là nó vừa mới kết thúc.
Đột nhiên, có tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Stephen lập tức nhìn thẳng về phía đó: "Ai đang ở trong vậy?"
"Không ai cả!" Dorian sốt sắng đứng chắn trước phòng tắm, chột dạ giấu đầu hở đuôi, "Không phải anh đến xem tranh của tôi sao? Tôi chỉ còn một bức cuối cùng..."
"Dorian! Tôi không quan tâm cậu đang chơi đùa với ai trong căn hộ này," Stephen nheo mắt nhìn anh, "Nhưng còn một tuần nữa thôi là đến buổi triển lãm nghệ thuật rồi, tốt hơn hết cậu nên..."
Lời nói của Stephen bị cắt ngang khi Dorian dẫn anh ta đến xưởng vẽ và cho anh ta xem ba mươi hai bức tranh chất đầy cả căn phòng.
"Ôi Chúa ơi!" Stephen mở to hai mắt, anh ta sốc đến mức không thể thốt ra được lời nào trong suốt một lúc lâu cho đến khi nghe thấy giọng nói của Dorian.
"Còn thiếu một bức tranh cuối cùng nữa." Anh chỉ vào bức tranh đang vẽ dở ở chính giữa phòng, đôi mắt xanh xám của anh sáng lên như một ngọn lửa đang cháy: "Hãy cho tôi thêm ba ngày, nó sẽ là bức chân dung xuất sắc nhất mà tôi từng vẽ, và nó sẽ nói với tất cả những kẻ ngu xuẩn đã coi thường tôi biết thế nào là một 'kiệt tác' thực sự."
Cho đến khi rời đi, Stephen vẫn không thể nói được gì. Anh ta không có cách nào dùng từ ngữ để đánh giá tất cả những gì mình đã thấy trong xưởng vẽ đó. Bất kỳ sự tán thưởng bằng lời nói nào dành cho những tác phẩm ấy đều khô khan, tầm thường.
"Tôi xin lỗi vì tất cả những lời không hay mà tôi đã từng nói với cậu. Cậu quả thật là một thiên tài, thứ cậu cần chỉ là thời gian và cảm hứng."
Stephen nhìn sau vào mắt Dorian và vỗ vỗ vai anh, sau đó để lại cho anh một khoản tiền.
"Còn một tuần nữa thôi đấy, đừng chết trước buổi triển lãm nghệ thuật đó, và ——" Trước khi bước ra khỏi cửa căn hộ, Steve quay đầu lại cau mày nhìn Dorian, "Dọn dẹp phòng đi! Tôi không biết cậu đang chơi trò tình thú gì, nhưng cậu không thể cứ để vảy cá vương vãi khắp nhà được! Tôi ngửi mà còn tưởng phòng của cậu là chợ hải sản đấy..."
Dorian chẳng thèm để tâm đến mấy lời cằn nhằn của Stephen, anh đóng cửa lại và quay người đi về phía phòng tắm, định thả Silver ra ngoài —— Tránh cho Stephen nhìn thấy Silver, Dorian đã để hắn trốn trong phòng tắm.
Có lẽ làm vậy là không cần thiết, nhưng rất khó để nói liệu Stephen có đi khắp nơi điều tra danh tính của Silver sau khi nhìn thấy hắn hay không, điều này sẽ dẫn đến những kẻ nguy hiểm sẽ tìm cách trả thù. Suy cho cùng, đến tận bây giờ Dorian vẫn không biết về quá khứ của Silver, và anh cũng không muốn biết một chút gì về nó. Anh hy vọng Silver sẽ luôn là chàng thơ của mình anh, là người mẫu độc quyền của anh.
Bỗng nhiên, Dorian nhìn thấy một vật nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng trên tấm thảm dưới chân mình, anh tò mò cúi xuống nhặt nó lên.
Đó là một cái vảy, một cái vảy cá màu xám.
Nhưng vào lúc này, Dorian lại ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng toát ra từ cái vảy này.
Không biết tại sao, một số hình ảnh kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu Dorian ——
Lạnh lẽo, ẩm ướt, xúc cảm mạnh mẽ mãnh liệt, đuôi cá to khỏe, cảm giác ngột ngạt như bị trăn siết chặt...
Dorian đột nhiên rùng mình, cảm giác kỳ lạ khi bị đuôi quái vật quấn lấy và kéo trở lại hang ổ ẩm ướt và lạnh lẽo khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Anh cắt ngang những "tưởng tượng" đó và nhìn lại chiếc vảy trong tay, nhớ tới những lời mà Stephen vừa nói.
[Cậu không thể cứ để vảy cá vương vãi khắp nhà được!]
Khắp nhà ư?
Dorian nhìn xung quanh rồi bất ngờ tìm thấy một chiếc vảy khác ở dưới góc bàn, sau đó là bệ cửa sổ, bồn rửa bát, giường và thậm chí còn có một vài chiếc vảy nằm rải rác trong xưởng vẽ.
Thế này là sao?
Dorian khó hiểu nghĩ thầm. Trước đó anh không hề nhận thấy một chiếc vảy nào, nhưng sau lời nhắc nhở của Stephen, những thứ nhỏ bé đó dường như đã mất đi lớp ngụy trang rồi lần lượt thi nhau nhảy vào tầm mắt Dorian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!