0.
Magmendy
- cha dượng doanh nhân giàu có của Dorian, đã phá sản vì một vụ lừa đảo, ông ta đã bỏ trốn cùng một khoản tiền lớn, để lại Dorian và người mẹ ốm yếu của anh phải đối mặt với khoản nợ khổng lồ. Sau đó không lâu, mẹ anh bất hạnh qua đời, Dorian phải chạy trốn đến một thành phố khác để trốn những kẻ đòi nợ. Sau khi trải qua vô số khó khăn, cuối cùng anh cũng tìm được một công việc phù hợp, đó là công việc quét dọn trên phố Ode và định cư tại khu ổ chuột gần đó.
1.
Phố Ode, một cái tên mà hầu hết người dân ở thành phố chưa bao giờ nghe tới, nó nằm ở trong góc tối nhất của thành phố, bán đủ loại bảo vật quý hiếm.
Ba tháng trước, Dorian được nhận công việc dọn dẹp trên phố Ode và phụ trách xử lý một số loại "rác" đẫm máu phải được tiêu hủy vào ban đêm trước khi mặt trời mọc. Trong khu vực anh phụ trách, hầu hết rác đều đến từ một "cửa hàng thủy sinh" — ít nhất đó là cái tên mà nó tự gọi
Nhưng đúng như bạn mong đợi, không có cá nhiệt đới dễ thương hay sứa lấp lánh nào được bán ở đây cả, những mặt hàng đắt nhất ở đây chính là —
Người cá.
Và việc Dorian mua người cá hoàn toàn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
"Đây là một con hàng kém chất lượng, không đủ đẹp, còn không nghe lời. Nếu cậu muốn nó, cậu có thể mang nó về nhà với giá mười đồng tiền điện tử, tương đương với giá của hai con cá nhiệt đới nhỏ. Tôi sẽ cho người đến tận nhà cậu lắp đặt miễn phí một bể cá cảnh đặc biệt, cậu thấy sao?"
Ông chủ "cửa hàng thủy sinh" đã nói vậy với Dorian vì ông ta nhận ra Dorian luôn dán mắt vào các người cá trong khi đang "dọn dẹp" — Tất nhiên, sẽ không ai thờ ơ khi những người sinh vật biển tuyệt đẹp đó bơi lượn trong bể cá.
Mặc dù luật pháp ban hành nghiêm cấm đánh bắt và buôn bán người cá, nhưng không ai trên phố Ode quan tâm đến điều này, luôn có những người giàu có sẵn sàng đến đây mua một người cá để mang về trang trí biệt thự của họ.
Dorian đã say mê tất cả các sinh vật biển từ khi còn là một đứa trẻ, anh không thể rời mắt khỏi những bóng hình duyên dáng đó, và không có gì đáng ngạc nhiên khi chủ cửa hàng thủy sinh có thể nhìn ra điều này. Nhưng Dorian không ngờ rằng ông ta lại sẵn sàng bán một người cá cho mình với giá thấp như vậy.
"Vì một số lý do cá nhân nên tôi phải mau chóng chuyển cửa hàng đi, mà tôi tìm mãi vẫn không tìm được người mua tên người cá này. Thành thật mà nói, tôi đã quan sát cậu suốt một tháng và có vẻ như cậu sẽ trở thành một chủ nhân tốt." Chủ quán nhún vai và đưa ra lý do.
Dorian cảm thấy có gì đó không ổn, anh cố gắng từ chối: "Tôi không có tiền, cũng không có thời gian chăm sóc một con thú cưng lớn như vậy, với lại, tôi không biết anh ta ăn gì..." Lúc này, túi rác trong tay Dorian chứa rất nhiều chi động vật được thải ra từ "cửa hàng thủy sinh" này, rõ ràng đây là thức ăn thừa của những người cá.
"Ồ, thịt chỉ là một phần nhỏ trong thực đơn của người cá thôi, nó có thể ăn bất cứ thứ gì, kể cả nhựa. Tất cả những gì cậu cần làm là cho nó ăn giấy gói bên ngoài bánh sandwich khi cậu ăn mỗi sáng là được, vậy là không có gì phải lo lắng rồi." Ông chủ mỉm cười thân thiện nói, "Có lẽ, cậu nên nhìn qua nó trước đi."
Mặc kệ sự do dự của Dorian, ông chủ kéo anh vào nơi sâu nhất trong cửa hàng và mở rèm lên. Trong ánh huỳnh quang mờ ảo, một người cá đuôi bạc với sợi xích khóa ở đuôi đang nhìn chằm chằm vào nhân loại bên ngoài qua tấm kính, chính xác là nhìn Dorian.
Hắn có màu xám bạc, từ tóc, mắt, đến vảy trên đuôi.
Hắn giống như một tia trăng rơi xuống nước, đơn độc tỏa sáng với ánh sao không thuộc về thời không này.
"Hàng kém chất lượng... Màu sắc đơn điệu... Thân hình không đủ mảnh mai..."
Ông chủ cửa hàng thủy sinh thì thầm những đánh giá tệ về người cá đuôi bạc này vào tai Dorian, nhưng Dorian lại không nghe lọt một chữ. Anh nhìn chằm chằm vào người cá trong bể nước như bị mê hoặc, rồi đột nhiên anh quay đầu lại hỏi, "Thực sự là chỉ cần mười đồng tiền điện tử thôi sao?"
Ông chủ mỉm cười rạng rỡ, như thể đã trút bỏ được một gánh nặng nào đó: "Đương nhiên rồi, giao hàng tận nhà miễn phí luôn, còn tặng thêm một bể cá cảnh đặc biệt nữa."
Dorian siết chặt nắm tay: "Chốt."
2.
Trưa ngày hôm sau, Dorian tiễn người vận chuyển đi, anh nhìn bể cá khổng lồ chiếm một nửa phòng khách nhà mình, hối hận đưa hai tay lên che mặt.
Tại sao tối qua anh lại đồng ý mua bán dễ dàng đến vậy chứ?
Dorian đang chạy trốn, nếu chủ nợ tìm đến cửa và nhìn thấy người cá này, gã chắc chắn sẽ cho rằng Dorian đã kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại không chịu trả nợ.
Nhớ lại tất cả những gì xảy ra tại cửa hàng thủy sinh đêm qua, Dorian cảm thấy như mình đã bị chuốc thuốc mê.
Và bây giờ...
Dorian ngẩng đầu lên nhìn người cá trong bể nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!