Chương 111: (Vô Đề)

1.

Silver đã phát hiện ra con thuyền ấy ngay khi nó tiến vào vùng biển của mình, nhưng nó sẽ không sống được lâu nữa vì trong ba giờ tới vùng biển này sắp hứng chịu một cơn bão lớn. Sinh vật yếu đuối như con người sẽ không thể chống chọi được, và rõ ràng những người trên con thuyền ấy không hề nhận ra điều này. Họ đang ca hát và nhảy múa trên boong, chẳng hay biết những đám mây mưa đang dần dần tích tụ trên đầu.

Silver bị thu hút bởi bầu không khí sôi động trên thuyền, hắn bèn vẫy đuôi bơi về phía con thuyền lớn.

Trên boong thuyền nơi đám đông tụ tập, hắn nhìn thấy một chàng hoàng tử cao ráo, đẹp trai với mái tóc xoăn màu nâu vàng và đôi mắt xanh xám như biển cả. Anh mặc bộ quần áo lộng lẫy, được tô điểm bằng trang sức vàng và đá quý, mọi người đều đang nhảy múa xung quanh để chúc mừng sinh nhật anh...

Silver chăm chú nhìn chàng hoàng tử, thì thầm gọi tên anh theo cách phát âm của con người.

"Dorian —"

Dorian lập tức quay đầu lại nhìn về phía mặt biển.

"Ngài đang nhìn gì vậy?" Người tùy tùng hỏi hoàng tử.

Mặt biển êm đềm không gợn sóng, chỉ có những nếp uốn do gió lướt qua để lại, Dorian bối rối lắc đầu: "Không có gì."

2.

Chẳng mấy chốc, mặt trời chìm xuống đáy biển, và nữ thần bóng tối bắt đầu chiếm lấy thế giới. Đúng như dự đoán của Silver, gió biển thổi dữ dội, sóng nước cuồn cuộn, sóng này cao hơn sóng kia. Ngay sau đó trời đổ mưa lớn, sấm chớp đùng đùng, một cơn bão khủng khiếp trên biển đã kéo tới.

Con thuyền của hoàng tử lắc lư nghiêng ngả và đang cố chèo chống trước những cơn sóng lớn, nhưng cơn bão tàn nhẫn này đã làm gãy cột buồm của con thuyền. Con thuyền giống như một con thiên nga mất cánh, bị nhấn chìm trong làn sóng đen ngòm và biến mất chỉ trong tích tắc.

Hoàng tử rơi xuống biển cùng với đoàn tùy tùng của mình, bất kỳ sự chống cự nào khi đối mặt với thiên nhiên đều nhỏ bé và vô ích.

Nước biển nhanh chóng thay thế không khí lấp đầy khoang miệng, mũi và phổi, Dorian dần dần mất ý thức. Trước khi anh bất tỉnh, anh loáng thoáng nhìn thấy một luồng ánh sáng bạc đang lao về phía mình.

3.

Không biết đã qua bao lâu, Dorian tỉnh lại trên bãi biển, bên cạnh anh là một nàng công chúa xinh đẹp có mái tóc dài màu bạc như tơ lụa, đôi mắt xám xinh đẹp như ánh trăng, chiếc váy được đính đầy đá quý lấp lánh ánh bạc, phản chiếu ánh sáng muôn sắc màu dưới ánh mặt trời.

"Nàng đã cứu ta ư?"

Hoàng tử Dorian cảm kích hỏi.

Công chúa mỉm cười gật đầu, hắn chỉ vào cổ họng mình và ra hiệu bằng cử chỉ tay rằng — hắn không thể nói được.

Dorian hôn lên mu bàn tay hắn: "Công chúa tốt bụng, cảm ơn nàng đã cứu ta, ta có thể báo đáp nàng bằng cách nào đây?"

Công chúa mỉm cười lắc đầu, chỉ về phía sau Dorian.

Dorian nhìn theo hướng hắn chỉ và nhìn thấy một cung điện nguy nga lộng lẫy cách đó không xa.

[Hãy đến cung điện của ta và nghỉ ngơi cho đến khi chàng hoàn toàn bình phục.]

4.

Hoàng tử Dorian ở lại cung điện của công chúa một tháng, cơ thể của anh đã hoàn toàn bình phục từ hai tuần trước đó, nhưng anh lại không nỡ rời đi. Trong khoảng thời gian thân thiết bên nhau suốt một tháng qua, Dorian đã yêu nàng công chúa xinh đẹp và tốt bụng này vô cùng sâu đậm.

Công chúa tên là "Silver", hắn khác với tất cả các công chúa mà Dorian từng gặp. Hắn không nhỏ nhắn xinh xắn cũng không yếu đuối mỏng manh, hắn thường mời Dorian chơi đùa trên biển, thậm chí còn dễ dàng ôm ngang Dorian trong vòng tay.

Nhưng đồng thời, Silver cũng rất bí ẩn, chỉ có một mình Silver sống trong cung điện tráng lệ này, Dorian không thể tìm thấy bất kỳ người hầu nào ở đây.

[Đây là cung điện của ta, không có sự cho phép của ta thì không ai có thể tiếp cận nơi này, nhưng hoàng tử Dorian à, chàng đặc biệt hơn cả.]

Khi Silver mỉm cười dịu dàng và dùng cử chỉ tay bày tỏ lời này với Dorian, Dorian nhìn Silver với vẻ vô cùng say mê, chóp tai anh dần nhuốm hồng nhạt của ánh ráng chiều.

Tuy nhiên, ở phía bên kia bờ biển, cha mẹ của hoàng tử và vương quốc của anh vẫn đang chờ anh trở về, anh phải rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!