Vào khách sạn, hai người chia nhau đến hai gian phòng kế bên nhau đã đặt trước.
Chưa đến mười phút, Chung Thanh Văn đi tìm Vương Vượng Vượng.
Vừa nhìn thấy cô, anh liền hỏi: "Em còn đơ ra đấy làm gì?"
"Hả?"
"Đi tắm đi." Anh nói, "Rồi xuống lầu ăn cơm."
"…Ờ!" Cô tỉnh táo lại, "Vậy anh ở đây chờ tôi một chút!"
"…" Cái này nên nói chỉ số thông minh của cô không cao hay là rất tin tưởng mình đây?
Anh chờ trong phòng, cũng không biết qua bao lâu, cô vẫn còn ở bên trong chưa đi ra.
Rốt cuộc anh không nhịn được nữa: "Em rơi vào cống thoát nước rồi à?"
"Không phải…" Âm thanh yếu ớt.
"Còn đang làm gì thế?"
"Hong khô…"
"…Hở?"
"Hong khô…"
"Là sao?"
"Tôi đã quên mang khăn vào…" Loại đồ này do khách sạn cung cấp cô luôn cảm thấy không sạch sẽ, vì thế, đành phải đứng tại chỗ, chờ nước bốc hơi.
"Ở trong túi của em?"
"Ừ…"
"Tôi lấy cho em."
"…Ô?" Giống như phim lãng mạn sốc người ta…
"Em yên tâm đi." Anh nói, "Tôi không nhìn đâu."
"Ặc…vậy, vậy được rồi."
Chung Thanh Văn lục lọi trong túi của Vương Vượng Vượng: "Cần quần lót luôn không? Có hình chó, hình hà mã, hình báo biển."
"…"
"Chọn mau."
"Đã mặc vào rồi…" Lại nói chuyện này thật kỳ lạ, tuy rằng khoác áo mưa, nhưng cả người trên dưới đều ướt cả.
"Mở cửa." Anh nói.
"Ừ…"
Vương Vượng Vượng trốn phía sau cánh cửa, run run vươn móng vuốt ra.
Chung Thanh Văn đưa đồ vào trong tay cô, cô vội vàng lấy vào, lau người khô rồi mặc quần áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!