Sau lần trò chuyện này, Chung Thanh Văn vẫn đối xử tốt với cô như cũ.
Nhưng mà điểm khác nhau chính là, có khi anh sẽ nhắc tới Trương Tiêu.
Ví dụ như ——
"Nói thử xem, anh ta tốt chỗ nào?" Chung Thanh Văn hỏi.
"Anh ấy…" Vương Vượng Vượng nghĩ nghĩ, "Bộ dạng đẹp trai…"
"So với tôi thì sao?"
"So với anh à…"
Cô nhìn anh, đột nhiên đỏ mặt tim đập nhanh.
Cô liền đứng lên.
"Em đi đâu?" Anh hỏi.
"Tôi…" Cô nói, "Ngồi thiền, sao chép kinh văn…"
"…"
Lại như là ——
Chung Thanh Văn hỏi: "Nói thử xem, anh ta còn có chỗ nào tốt??"
Vương Vượng Vượng suy nghĩ, lúc này không thể nói về bề ngoài nữa, vì thế cô nói: "Anh ấy rất tập trung làm việc."
Đây là điểm cô tán thưởng nhất.
"So với tôi thì sao?"
"So với anh à…"
Cô nhìn anh, lại đỏ mặt tim đập nhanh một trận.
Cô liền đứng lên.
"Em đi đâu?" Anh hỏi.
"Tôi…" Cô nói, "Ngồi thiền, sao chép kinh văn…"
"…"
Loại tình cảnh này lặp lại liên tục.
Cuối cùng, Chung Thanh Văn hỏi: "Ngay cả một điểm anh ta tốt hơn tôi em cũng không tìm ra. Nếu em thật sự thích anh ta, đó chẳng phải là em thích tôi hơn sao?"
"Ặc…anh?"
Anh khoanh tay, đưa ra bộ dáng nghiễm nhiên.
Vương Vượng Vượng mê mẩn.
Chung Thanh Văn… cô không dám nghĩ tới.
Thực ra trước đó có chút cảm giác mơ hồ, nhưng cô không muốn lấy ra phân tích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!