Thời gian gần đây, Trương Tiêu thường xuyên hẹn Vương Vượng Vượng ra ngoài.
Lần nào hai người cũng trò chuyện rất lâu.
Vương Vượng Vượng đại khái hiểu được ý của Trương Tiêu, bởi vì đối phương biểu hiện rất rõ ràng.
Nhưng đối với tâm tình của mình, Vương Vượng Vượng không hiểu cho lắm.
Cô nghĩ rằng Trương Tiêu rất tốt, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cô còn vì thế mà đặc biệt hỏi bạn bè, loại tình huống này rốt cuộc nên tính sao.
"Sau này sẽ thích thôi." Mọi người đều nói thế, "Có một số người trong nháy mắt liền cuốn hút ngay, có một số khác trong thời gian làm bạn thì lâu ngày sinh tình. Cậu thuộc loại từ từ hâm nóng, sẽ không bốc hỏa ngay từ đầu, nhưng theo thời gian trôi qua, hai người cùng nhau đi qua cầu vòng mưa gió, rốt cuộc không thể tách rời đối phương, như vậy cũng là tình yêu lâu dài, sau này cậu sẽ biết thôi."
"Thế," Vương Vượng Vượng hỏi, "Các cậu đều như vậy ư?"
Đáp án khác biệt tùy người.
Nhưng có thể khẳng định, nhiều cô bạn không yêu ngay từ đầu.
Các cô đều nói, khi ấy bạn trai theo đuổi, bản thân luôn thấy đối phương không tệ, vì thế ở bên nhau, nhưng càng về sau càng thích, rốt cuộc không thể chia tay, sự khởi đầu trong tình yêu, nhiều lắm là có "một chút thiện cảm". Còn vài người khác, thậm chí không hề có cảm giác, nhưng bạn trai theo đuổi quyết liệt, dần dần bị cảm động, nên thử tiếp nhận đối phương, hiện tại tình cảm tốt lắm.
Vương Vượng Vượng do dự.
Mình cũng sẽ thế sao?
Trương Tiêu là một người rất tốt.
Hơn nữa, có nhiều điểm chung với cô, thái độ xử lý sự việc rất nhất trí, lần nào hai người cũng tán gẫu thật lâu. Trương Tiêu có ý nghĩ chín chắn hơn, cô thậm chí có thể học được rất nhiều.
Đối phương bề ngoài tuấn tú, làm việc xuất sắc, còn có gì không hài lòng chứ?
Cô suy nghĩ vẫn nên tiếp xúc thêm một thời gian.
Không cần cố ý trốn tránh, tiếp tục tìm hiểu một thời gian, cuối cùng đưa ra quyết định.
Cũng không biết vì sao, các cô bạn cùng phòng còn tích cực hơn Vương Vượng Vượng.
Giống như lập thệ muốn cho Vương Vượng Vượng thoát khỏi kiếp độc thân.
Hiện giờ sắp bước vào mùa đông, ba cô bạn trong ký túc xá cùng nhau đan khăn quàng cổ cho bạn trai, cũng không quên kéo Vương Vượng Vượng làm cùng.
"Mau làm mau làm," các cô đều nói, "Tặng cái này, rồi bảo anh ấy quỳ gối tỏ tình."
"Đừng nói bậy mà…"
Nhưng các cô cứ bắt Vương Vượng Vượng phải học.
"Được rồi được rồi," Vương Vượng Vượng chịu khuất phục, "Tớ làm trước, nhưng chưa tới lúc thì các cậu không được ép tớ tặng đó."
"Biết rồi biết rồi." Các cô bạn trả lời, "Đợi khi chính thức ở bên nhau rồi tặng, đến lúc đó đừng quên cảm ơn bọn tớ."
"…"
Cứ thế, Vương Vượng Vượng vụng về đi theo học tập.
Từng mũi kim từng mũi kim, không phiền toái như trong tưởng tượng.
Hình như mình cũng không hết thuốc chữa…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!