Chương 37: Hội âm nhạc (hạ)

Đối với Vương Vượng Vượng mà nói, hai tiếng bay vèo một cái. Tổng cộng hơn mười khúc nhạc, cô cảm giác chưa đã thèm. Hơn nữa, trước đó bị gián đoạn, đứa nhỏ ngồi hàng trước quậy khóc không ngừng, bố mẹ dỗ dành thế nào cũng không được, khiến người xung quanh không thể nghe nhạc rõ ràng. Sau đó bố mẹ rốt cuộc ý thức được, đứa nhỏ còn chưa tới 5 tuổi không thể nào ngồi im lặng, bản tính vốn làm ồn, sau khi rối rắm một hồi họ mới đưa con mình đi.

Bắt đầu từ lúc này, cô mới có thể tập trung tinh thần, điều này khiến thời gian có vẻ ngắn lại.

Nhưng giáo sư Nghê rõ ràng không cho là thế.

Ông ta dường như vẫn luôn kiên trì. Buổi diễn vừa mới chấm dứt chưa tới một giây, giáo sư Nghê liền từ chỗ ngồi đứng dậy ngay, vẻ mặt hưng phấn nói với Vương Vượng Vượng: "Đi thôi đi thôi, chúng ta qua đi qua sao chép ảnh đi!"

"Được…" Vương Vượng Vượng nhìn Trương Tiêu, hỏi, "Anh cảm thấy thế nào?"

"Hay lắm."

"Vậy anh thích bài nào nhất?"

"Là khúc Sự hòa hợp giữa thần và người."

"Ồ," cô nói, "Tôi cũng vậy."

Vừa định phát biểu một vài quan điểm và cảm nhận của mình, Vương Vượng Vượng liền cảm thấy có người ở phía sau kéo tay áo của mình. Tuy rằng sức lực không mạnh, nhưng động tác rất kiên định…

Cô quay đầu lại, quả nhiên là giáo sư Nghê.

"Sau này hẵng nói những chuyện đó được không?" Giáo sư Nghê xem đồng hồ, nói, "Bây giờ đã hơi muộn rồi…"

"…" Xem ra, thực sự rất vội vàng…

"…"

"Đi thôi." Vương Vượng Vượng vốn rất muốn trò chuyện với Trương Tiêu, nhưng ông giáo sư kia cứ gấp thế thì cũng chẳng nói được gì, cô đành thở dài, "Tới văn phòng của ông."

Sau đó, cô quay đầu nhìn Trương Tiêu: "Cái kia…tôi xin lỗi…"

"Không sao đâu." Trương Tiêu lắc đầu, "Sau khi xong việc thì bảo giáo sư Nghê tiễn cô một đoạn.

"Tôi biết rồi…"

—— sau đó Vương Vượng Vượng bị lôi tới văn phòng của giáo sư Nghê, sao chép ảnh cho ông ta.

Giáo sư Nghê vừa sao chép vừa mở thư mục ra xem. Có thể nhìn ra giáo sư Nghê rất không hài lòng với kỹ thuật chụp ảnh của đám người trong phòng thí nghiệm của Vương Vượng Vượng, ông ta cảm thấy mình không đủ anh tuấn phóng khoáng, nhưng cũng không nói ra miệng.

Chờ tới lúc làm xong, hai người ngồi trò chuyện một lát.

"Anh chàng ban nãy là bạn trai cô sao?" Giáo sư Nghê hỏi.

"Không phải…"

"Ồ…" Giáo sư Nghê lại hỏi, "Vậy, Chung Thanh Văn thì sao?"

"Chung Thanh Văn?"

"Tôi thấy hình như hai người thân lắm…không phải quan hệ công tác thuần túy, lần hoạt động đó là cậu ấy đưa cô tới, sau khi kết thúc cô cũng cùng cậu ấy đi về. Trước đó tôi còn tưởng rằng hai người là một đôi."

"Cái đó…không phải…"

"Cũng không phải không thể…" Giáo sư Nghê nói, "Tôi thấy Chung Thanh Văn rất tốt."

"Ặc…"

"Chung Thanh Văn rất giỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!