Chương 30: Bánh bích quy (thượng)

"Như vậy à, ha ha ha." Vương Vượng Vượng nói, "Qua giúp anh tìm không phải không được. Nhưng mà anh phải gọi tôi một tiếng "nữ vương"."

"Vớ vẩn," Chung Thanh Văn nói, "Không hoàn thành công việc là do cô thất trách."

"Được rồi được rồi," cô nói, "Không tranh cãi với anh nữa."

"Ừm." Anh nói, "Vậy chủ nhật này, hai giờ trưa."

"Được."

Sáng chủ nhật, Vương Vượng Vượng nướng một chút bánh bích quy trong nhà chủ nhà.

Ở đây có các loại khuôn đúc loài vật, cô rất thích dùng nó thử làm đủ kiểu.

Ông cụ Chung thích đồ ngọt, chỉ cần có bánh ngọt thì ông sẽ rất vui vẻ, mặc dù có bệnh tiểu đường, nhưng ông luôn nói mình đã lớn tuổi rồi, muốn ăn những thứ mình thích, không muốn ủy khuất bản thân, mang theo tiếc nuối rời đi. Người già vừa nói thế, không ai dám ngăn cản nữa, chỉ có lúc quá mức mới ra tay ngăn cản.

Vương Vượng Vượng suy nghĩ, nếu đã định qua thì nên mang chút quà. Đã lâu không gặp, cũng rất nhớ.

Về phần bà cụ Chung……. uhm………thích nhất trái nhãn, trước khi đi qua siêu thị mua một ít là được.

Cô lấy ra một cái khuôn hình con chó, đặt sang một bên, nghiền bơ, thêm đường, lòng trứng đỏ, gia vị, đổ bột mì vào rồi nhào nặn thành cục bột, sau đó dùng cây gỗ lăn phẳng bề mặt, rồi lấy bao bọc lại cho vào tủ lạnh một lúc, sau khi lấy ra thì dùng khuôn đúc cắt thành từng cái hình con chó, rồi cho vào khay nướng đã chuẩn bị xong. Cô nếm thử một cái, hương vị rất ngon.

Tại phương diện nấu nướng, Vương Vượng Vượng càng ngày càng tự yêu mình.

……….

Làm xong tất cả việc nhà, Vương Vượng Vượng thấy thời gian gần tới, cô liền cầm thẻ xe buýt xuất phát, trước tiên mua một ít trái nhãn, sau đó ngồi xe buýt trở về chỗ cũ.

Mọi thứ vẫn quen thuộc, sân trong tĩnh mịch, căn nhà ngăn nắp.

Cô nhớ tới nhà họ Chung vẫn chưa tìm được người giúp việc tốt, có chút áy náy. Trước đó từng có một người, vừa bắt đầu công việc một tuần thì đã đòi tăng lương, có lẽ nghĩ rằng điều kiện kinh tế của gia đình này không tệ, Chung Thanh Văn không đồng ý, sau đó người kia không vui, thỉnh thoảng biếng nhác tiêu cực, rồi bị Chung Thanh Văn sa thải. Hiện tại, nhà họ Chung vẫn đang tìm người khác.

Rất phiền toái… Vương Vượng Vượng suy nghĩ, hơn hai tháng, đổi ba người liên tục, mình thật sự gây ra sự bất tiện cho họ.

Tới cửa cô bấm chuông, Chung Thanh Văn mở cho cô vào.

"Cái này…cái này…" Vương Vượng Vượng vươn tay ra, đưa hộp đựng bánh bích quy cho Chung Thanh Văn, "Cái này…"

Anh nhận lấy, cúi đầu nhìn thứ bên trong.

Một đống bánh bích quy hình con chó, thoạt nhìn ngốc nghếch.

Anh nhoẻn miệng cười: "Tặng tôi ư?"

Cùng lúc đó, cô cũng nói tiếp: "…Là cho ông."

"Thì ra là thế." Anh liếc mắt nhìn cô.

"…Ơ?" Cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi kỳ.

Một giây trước Chung Thanh Văn nhìn có vẻ rất vui.

"Còn cái này…" Vương Vượng Vượng lại giao túi nhãn cho Chung Thanh Văn, "Trái nhãn, bà thích nhất."

"Ừm."

Đợi một lát, Vương Vượng Vượng không có động tác nào nữa.

Chung Thanh Văn quan sát cô một chút, hình như ngoại trừ quà cho ông bà thì quả thật không còn thứ nào khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!