Câu chuyện bắt đầu từ chín năm trước.
Trước khi gặp Giang Nhân, đối với Thịnh Tinh Vũ, mùa đông lạnh giá của năm đó dài đằng đẵng, gần như tuyệt vọng.
Chị Thịnh Thiên Dạ ký hợp đồng với Hoa Ngạn, thuận tiện nâng đỡ cậu theo.
Sau khi Thịnh Thiên Dạ trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, đề xuất mà công ty đưa ra là làm diễn viên. Thiếu nữ mềm mại đến nỗi gần như có thể bóp ra nước, rất phù hợp với bất kỳ bộ phim thần tượng.
Mặc dù ngoại hình xuất chúng, nhưng năm đó cậu chỉ mới 16 tuổi. Có rất ít nam diễn viên trẻ tuổi được nhận vào phim thần tượng, chứ đừng nói đến phim chính kịch đô thị.
Huống hồ thời kỳ trưởng thành của trai trẻ vốn dĩ đến chậm, không có đủ suy nghĩ tỉ mỉ để phân tích nhân vật, cũng không có đủ sự từng trải để hoàn thiện cách biểu đạt.
Vì vậy anh bị đưa ra nước ngoài, vào công ty Hàn Quốc có hợp tác với Hoa Ngạn, trở thành thực tập sinh.
—— Từ thực tập sinh đến ra mắt phải mất bao xa? Phải mất bao lâu?
Đến giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng không biết rốt cuộc hai chữ "Nổi tiếng" có trọng lượng bao nhiêu. Cậu chỉ biết là từ sau khi cha mẹ mất, sự lựa chọn của bọn họ ngày càng ít đi. Đây có lẽ là lối thoát duy nhất nếu muốn vượt qua nghịch cảnh.
Ngày đầu tiên đến công ty, không thông thạo ngôn ngữ, hầu hết xung quanh đều là khuôn mặt xa lạ. Sáng mai, giáo viên ngôn ngữ mà công ty sắp xếp mới đến, vả lại một ngày chỉ có một tiếng học ngôn ngữ.
May mà cậu còn trẻ, khả năng học rất nhanh, sau một tuần đã học được vài câu giao tiếp cơ bản. Tuổi tác đào tạo thực tập sinh được tính bằng năm.
Một năm, hai năm, thậm chí năm năm —— Không phải thời gian càng lâu là có tư cách ra mắt.
Trong số một nghìn thực tập sinh chỉ có một người được cho ra mắt. Những người không được chọn sẽ tiếp tục tập luyện, chờ đợi cơ hội lần sau, hoặc là từ bỏ trở về cuộc sống bình thường. Mà cuối cùng, hầu hết mọi người chỉ có thể lựa chọn vế sau.
Rất ít người được số phận ưu ái. Cam chịu số phận là đường về trong giới phồn thịnh, cực chẳng đã này.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả, con phố dài vắng lặng.
Hơi lạnh tràn vào qua một cửa sổ nhỏ đang mở. Thịnh Tinh Vũ nằm trên sàn nhà, gối lên quần áo ướt đẫm mồ hôi, hít thở gió rét và không khí lạnh lẽo, duy trì sự tỉnh táo tê tái.
Cuộc sống chỉ có luyện tập, buồn tẻ, nhàm chán và máy móc. Ký ức trống rỗng, chỉ còn lại chính mình trong gương liên tục tìm kiếm cảm giác cân bằng tốt nhất.
Hoàn cảnh gia đình đặc biệt khiến cậu không có nhiều bạn cùng lứa, nhận biết rõ hơn về trách nhiệm trên vai mình.
Nhưng sau ba tháng ở nước ngoài một mình, cậu bị môi trường căng thẳng và áp lực, gần như không thấy được tương lai đè ép đến không thở nổi, không có bạn bè tâm sự, với chị gái cũng chỉ tốt khoe xấu che.
Cảm xúc tích tụ giống như tảo biển, quan điểm cơ bản ngày càng nặng trĩu được gia tăng vào cuộc sống nhàm chán.
Xưa nay, ngành công nghiệp sản xuất minh tinh của Trung Quốc không phát triển như Hàn Quốc. Ở đây, thực tập sinh của Hàn Quốc cũng khá trưởng thành hơn, một số ít người Trung Quốc vẫn mài giũa nền tảng cơ bản nhiều lần. Thậm chí lúc thực tập sinh Hàn Quốc ở kế bên đi ngang qua còn có ánh mắt mỉa mai.
Cuối cùng tranh chấp bùng nổ khi đối phương thốt ra câu "Người Trung Quốc đều là lũ ăn hại". Thịnh Tinh Vũ và một nhóm thực tập sinh Trung Quốc xông tới đánh nhau, thuận tiện tìm một lối thoát trút hết cảm xúc buồn phiền.
Cậu là người xông lên đầu tiên. Lúc bị nhân viên nghiệp vụ kéo ra, cả cánh tay đều bị thương, trên mặt cũng chi chít vết thương.
Cậu rất đau, nhưng cố nén không nói một câu, ăn cơm xong lại giả vờ tiếp tục tập nhảy như không có chuyện gì. Đợi đến khi người trong phòng tập luyện đi hết, lúc này cậu mới cạn sức, tựa vào góc tường
Cậu muốn gọi điện thoại cho Thịnh Thiên Dạ, nhưng điện thoại đã bị hư vì cuộc ẩu đả.
Thịnh Tinh Vũ chán nản ném điện thoại vào thùng rác, kết quả là ném không trúng, điện thoại trượt ra cửa.
Đúng lúc một người phụ nữ mang giày bệt đi tới cửa, nhặt điện thoại của cậu lên.
Đó là lần đầu cậu gặp Giang Nhân.
Ánh trăng đêm khuya dịu dàng đến vô lý. Chiếc đầm trắng của cô ấy tung bay, phảng phất mùi pháo hoa thực hư, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng.
Giang Nhân cũng không nói gì, im lặng ngồi bên cạnh cậu, lắp pin vào điện thoại lần nữa, vậy mà lại hoạt động như kỳ tích, ánh sáng ảo diệu phản chiếu góc mặt cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!