Chương 78: PN1: Hoa baby

Phần sau của buổi tiệc, Thịnh Thiên Dạ không còn hứng thú gì, vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị áp chế.

Nói chuyện với nam diễn viên trước đó thêm một lát, cô đi về tìm Lâm Lạc Tang.

Hơn nửa đêm, Lâm Lạc Tang vẫn còn tập diễn trên sân khấu, thảo luận hiệu ứng sân khấu với đạo diễn và nhiếp ảnh gia. Tóc xoăn dài được cột sau gáy, có một số sợi tóc mai rũ xuống, cho dù mặc áo trắng quần jean cũng không ảnh hưởng đến dáng người siêu chuẩn.

Sau khi tập diễn xong, hai người ngồi trên ghế khán giả ở đằng sau trò chuyện.

Lâm Lạc Tang nghe cô kể xong nguyên nhân hậu quả của sự việc, khoanh tay tựa lên lưng ghế phía trước, suy tư rất lâu, cuối cùng nói ra một câu đúng trọng tâm.

"Vì vậy… Cậu không tức giận vì anh ta cưỡng hôn cậu, mà là cậu lại bị áp chế?"

Thịnh Thiên Dạ bỗng nghẹn lời.

… Hình như là vậy.

Đột ngột nhắc tới, trong phút chốc cô có ảo giác bừng tỉnh, cũng im lặng một lúc hiếm thấy.

Lâm Lạc Tang nhún vai, đuôi tóc phủ ngang vai, pha lẫn nét trong sáng và quyến rũ, "Vậy nên cậu hiểu mình muốn nói gì không?"

"Cậu cho rằng mình thích anh ta hả?!"

Nữ minh tinh với mười mấy triệu fan hiếm khi cất cao giọng. Cho đến khi có nhân viên nghiệp vụ vừa nghiên cứu, vừa tò mò nhìn sang, lúc này Thịnh Thiên Dạ mới vùi đầu vào trong bóng tối, khẽ nói: "Hoàn toàn —— không thể nào."

"Không nhất định là thích." Lâm Lạc Tang nói, "Chẳng qua cậu không ghét anh ta nhiều như cậu nghĩ."

Thịnh Thiên Dạ ngửa đầu ra sau, chớp mí mắt đã được trang điểm tinh tế, chỉ vào bậc thang sân khấu cách đó không xa, "Cậu biết không, mình đã từng tưởng tượng rải đầy mật ong trên bậc thềm của phòng họp công ty, để Phó Tu té sấp mặt."

Lâm Lạc Tang: "…"

"Lúc nói muốn làm bạn trai của mình, mình cho rằng anh ta muốn dìm mình."

"Hỗ trợ đủ thứ cho đoàn làm phim, mình còn đoán không biết anh ta có đầu độc mình không."

"Vừa xuống xe, suýt nữa mình lấy giày cao gót đập anh ta."

Thịnh Thiên Dạ rầu rĩ nghịch ngón tay, "Lẽ ra mình không hợp với người này mới đúng."

Kết quả là Lâm Lạc Tang vừa nói đã khiến cô ngỡ ngàng.

Lâm Lạc Tang thấy ánh mắt của cô đờ đẫn, chống đầu cười, "Người ngoài cuộc nhìn nhận loại chuyện này rõ ràng hơn."

"Nếu cậu thực sự ghét anh ta thì sẽ không có hứng gây gổ và tranh cãi với anh ta. Sinh lý chán ghét không thể lừa dối được con người, tránh còn không kịp, làm gì có tâm trạng chào hỏi anh ta." Lâm Lạc Tang nói: "Thật ra có thể cậu cũng đang hưởng thụ quá trình này."

Thịnh Thiên Dạ hừ mũi, chỉ vào người mình như khó mà tiếp thu, "Mình? Hưởng thụ với anh ta?"

Tối hôm đó, Thịnh Thiên Dạ vẫn luôn ngủ rất ngon lại mất ngủ mười phút.

Đoạn phim ngắn giữa cô và Phó Tu cứ lướt qua trong đầu cô: Trong xe trên đường vào đêm khuya, tại trường quay ồn ào, trong phòng họp yên tĩnh, trong phim trường đông đúc.

Nếu thực sự chán ghét người này, có lẽ cô sẽ không cho phép anh ta xuất hiện trong cuộc sống của mình nhiều lần, và tiếp xúc với anh ta nhiều lần.

Cô khó khăn trở mình, tặc lưỡi, gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà.

Bây giờ sự tình tiến triển hơi nguy hiểm.

Chẳng phải điều này chứng minh cô là một kẻ thích bị ngược đãi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!