Trung tâm mua sắm đã được dọn hiện trường để ghi hình, những người bị loại tạm thời lên phòng nghỉ trên lầu đợi.
Kỷ Thời Diễn vào phòng nghỉ mới phát hiện mình cũng không phải là người vinh dự đầu tiên.
Trong phòng nghỉ, đám bạn đang ôm điện thoại ngẩng đầu lên nhìn anh, "Sao cậu cũng vào đây? Tôi không thường xuyên tham gia show truyền hình, bị loại là chuyện bình thường. Chẳng phải cậu được mệnh danh là cao thủ trò chơi sao?!"
Nhóm bạn của anh chủ yếu là nhà sản xuất nhạc, ít xuất hiện trước sân khấu, nhưng lại không sợ máy quay, dù sao đã từng giao tiếp với nhiều nghệ sĩ hàng đầu.
Hơn nữa thấy Kỷ Ninh và bọn họ khá hợp nhau, cả ngày đi mua sắm cũng chẳng thú vị, vì vậy anh muốn tận dụng trò chơi này để cô và bạn bè trong giới của mình trở nên thân thiết hơn.
Cậu bạn còn nói: "Cậu biết tôi chết thế nào không? Tôi đi vệ sinh xong, đi ra thì có người đánh lén tôi, kéo lấy sợi dây rồi đập bóng bay của tôi. Tôi nói này, còn có thể chơi như thế hả?"
"Không có gì không được." Người đàn ông khẽ cười, "Cũng không phạm quy."
"Vậy còn cậu, cậu chết như thế nào?"
Kỷ Thời Diễn mới vừa cười bỗng im lặng.
"Nói đi, tôi rất tò mò tại sao cậu lại vào đây sớm như vậy. Bị kìm kẹp? Bị vây đánh? Bị gài bẫy?"
"Sai hết rồi." Triệu Kinh đi theo vào trả lời thay Kỷ Thời Diễn: "Cậu ta biến chiến thắng tuyệt tối của chúng tôi thành ngược lại."
"Tôi chặn Kỷ Ninh ở trong góc, muốn bóp bóng bay của Kỷ Ninh, cậu ta tự dưng xuất hiện từ cái góc xó xỉnh nào không biết, sau đó ngăn chặn tôi."
"Ngăn chặn tôi đấy, tôi đấy, đồng đội của cậu ta đấy! Cậu ta ngăn chặn đồng đội của cậu ta đấy, mấy người có tin không?" Hiện tại Triệu Kinh vẫn chưa bình tĩnh lại, "Chuyện này được coi là gì? Trong trò chơi không có bạn gái gì cả. Kỷ Thời Diễn, cậu có thể tỉnh táo lại không?!"
Cậu bạn bật cười, "Vậy mà lúc nãy cậu ta còn cười nhạo tôi bị bóp bóng bay khi đi ra khỏi nhà vệ sinh. Chẳng phải cậu ta cũng giống tôi sao?"
Kỷ Thời Diễn nhìn Triệu Kinh, "Sao cậu cũng vào đây?"
"Còn biết quan tâm tới tôi hả?" Triệu Kinh lấy chai nước suối ra, "Chẳng phải sau khi cậu đi, người của đội Kỷ Ninh tới sao? Chẳng phải giống như con kiến lẻ loi không ai giúp đỡ, bị người ta bóp bể sao? Tôi không sao, tôi thực sự không sao, cậu không cần quan tâm tới tôi, quan tâm tới Kỷ Ninh đi."
"…"
Nói tới đây, "Kỷ Ninh sao rồi?"
"Cậu thực sự quan tâm tới cô ấy hả?" Triệu Kinh chỉ muốn đập nát chai nước suối, "Rất ổn. Ba người đàn ông đã chết, trong đội chỉ còn một mình cô ấy, có thể không ổn sao?"
…
Cuối cùng còn lại Kỷ Ninh đối đầu với một cô gái của đội kia.
Trên lầu phòng nghỉ vang lên tiếng hét chói tai, Triệu Kinh rụt cổ lại, "Gì mà quyết liệt vậy, kêu la đến mức này."
"Kỷ Ninh tiêu rồi, Mạn Mạn là người cuối cùng. Mạn Mạn là cô gái mạnh mẽ, lẽ nào lại không đè bẹp Kỷ Ninh."
Cuộc thi đấu nhanh chóng kết thúc, mọi người ra khỏi phòng nghỉ kiểm tra tình hình.
Sau lưng Mạn Mạn có một quả bóng bay, thở hồng hộc chạy đến phòng nghỉ.
Kỷ Thời Diễn nhìn cô ấy, "Cậu đã bóp bóng bay của Kỷ Ninh à?"
Mạn Mạn nhìn anh một hồi rồi cười, "Không có, Kỷ Ninh thắng rồi. Cô ấy đưa quả bóng bay này cho tôi."
Triệu Kinh đến gần, "Kỷ Ninh có thể thắng cậu hả? Cậu đừng có nói đùa. Cả người cậu cơ bắp thế kia mà lại bị một cô gái yếu đuối hạ gục sao?"
"Người ta thông minh được chưa?" Mạn Mạn nói: "Cô ấy núp đằng sau tay vịn cầu thang, kẹp bể bóng bay của tôi bằng hai tấm bảng."
Trước khi chia nhau ra, có một cô gái đùa giỡn với Kỷ Ninh, "Tại sao cô cho rằng mình sẽ thắng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!