Chương 44: Dìm Ninh ngu đần, vả mặt trên mạng

Thật ra ban đầu Kỷ Ninh không muốn tham gia hoạt động này.

Nhưng trước mỗi hoạt động, ban tổ chức sẽ kiểm tra với ê kíp của nghệ sĩ xem họ có tham gia hay không để trao giải thưởng tương ứng. Nếu nghệ sĩ nào không đến nhận thưởng sẽ trao cho nghệ sĩ khác, tránh lúc trao giải không có người khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.

Ban tổ chức nói với Nặc Nặc là tối nay cô có giải thưởng. Kỷ Ninh nghĩ cũng là nghỉ ngơi, chi bằng đến đây nhận giải thưởng. Mặc dù đó không phải là giải thưởng cao cấp gì, nhưng có còn hơn không.

Phim quảng cáo phát xong cũng là lúc vở kịch ngắn trong đầu cô kết thúc. Kỷ Ninh xoay người lại, chuẩn bị vào hội trường thì bất ngờ phát hiện bầu không khí bên cạnh hơi kỳ lạ.

Kỷ Thời Diễn đã cởi áo khoác vest ra, lúc này chỉ mặc áo sơ mi trắng. Khuôn mặt vốn dĩ không nhiễm khói bụi trần gian nay càng lạnh lùng hơn, kết hợp với đôi mắt có thái độ thù địch làm cả người anh tỏa ra thần thái áp bức.

Đôi mắt của Trác Cống hướng về trên vai cô, nhưng lại không có tính công kích như người đàn ông, chẳng qua cậu ta che giấu tinh thần không chịu thua. Giống như vào thời học sinh tạm thời bị thay ra sân trước khi bắt đầu chạy 800m, không xác định mình có thể thắng hay không nhưng vẫn cố gắng hết sức.

Cô cũng hồi tưởng lại, nhớ đến lúc nãy trong phim quảng cáo có nói sẽ công bố một số giải thưởng liên quan tới nam diễn viên xuất sắc nhất.

Mọi người tới đây chắc là vì nhận giải thưởng giống như cô, đúng lúc hai người này đều rất tận tâm với nghề. Trác Cống là người không chịu thua, Kỷ Thời Diễn lại là đàn anh, hiển nhiên sẽ phát sinh tia lửa vì giải thưởng.

Rất bình thường.

Cô cũng không nhiều chuyện, đi đến hội trường trao thưởng.

Rất kỳ diệu, lần này Trác Cống và Kỷ Thời Diễn lại ngồi bên cạnh cô.

Trao giải đến phân nửa, cô mới nhớ ra một chuyện, lấy áo khoác xuống và đưa cho Kỷ Thời Diễn.

Lúc đó người đàn ông đang chống cằm say sưa, thấy cô đưa áo khoác tới thì hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Ninh trả lời: "Nếu lát nữa anh nhận giải thì phải mặc áo khoác đi lên."

"Không cần." Anh nói chậm rãi, "Tôi không có giải."

Không có giải? Không có giải thì anh tới đây làm gì?

"Đã xác nhận rồi à?" Kỷ Ninh khó có thể tin tối nay idol của mình lại không có giải. Không nhận giải thưởng lớn cũng không sao, sao có thể không có giải nào?

"Trước đó có, nhưng tôi nhường lại rồi."

Ánh mắt của người đàn ông vô tình lướt qua người bên cạnh cô, "Cảm thấy đàn em cần được khích lệ hơn."

Đột nhiên Trác Cống cảm thấy mình như bị xem thường:???

Trác Cống thầm nghĩ: Dựa vào đâu nói tôi nhận giải thưởng là được khích lệ? Tôi nhận được là dựa vào kỹ năng diễn xuất chân chính đấy nhé. Chẳng lẽ Kỷ Thời Diễn anh không cần khích lệ sao?

Ngẫm nghĩ lại, à, anh ta đã nhận được hai giải thưởng lớn quốc tế, hình như không cần khích lệ nữa.

Cậu thanh niên vỗ vào tay vịn, hừ mũi một tiếng.

Không sánh bằng thì sao? Không sánh bằng thì cậu vẫn muốn so sánh. Thanh niên trai tráng như cậu sẽ không bao giờ từ bỏ.

Kỷ Ninh ngồi chưa được một lúc đã đến phần trao giải tỷ lệ người xem. Toàn bộ nhóm 《Hoa Hồng》 lên sân khấu một lượt.

Mặc dù là công lao của cả đoàn phim, nhưng cúp chỉ được chuẩn bị ba cái, mỗi cái cho nam nữ chính và đạo diễn, cũng xem như đạt ý nghĩa.

Cô trở về chỗ ngồi thì bất giác thả lỏng lưng, dù sao phần sau chắc sẽ không còn chuyện gì. Suy cho cùng cô đã nhận được giải thưởng gần chót, giải thưởng càng gần chót đồng nghĩa càng chuẩn vàng.

Kết quả là ngồi chưa nóng ghế, lúc tuyên bố nữ diễn viên nổi tiếng, cô lại nhận được giải.

Không ngờ mình có thể nhận được hai giải, Kỷ Ninh vẫn chưa chuẩn bị câu từ gì, những lời muốn nói đều đã nói hết lúc nãy. Một lúc sau, cô mới nói ra được vài câu cảm nghĩ, cầm cúp đi xuống sân khấu.

May mà trước khi công bố giải thưởng cuối cùng, cô không có ngáp dài vì cơn buồn ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!