Chương 41: (Vô Đề)

Thiếu nữ nghiêng đầu cẩn thận dò xét, ống nghe lệch sang một bên tai ửng đỏ. Đầu ngón tay của cô, bao gồm ngón tay đặt trên ngực anh run rẩy theo xúc giác và thính giác.

Một lúc sau, Kỷ Thời Diễn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại quả quyết của cô.

Lông mi của cô hơi cong lên, "Tim của anh đập rất nhanh."

Thiếu nữ trước mặt đã say khướt, dưới mí mắt và chóp mũi ửng đỏ vì say rượu, áo blouse màu trắng rộng lớn che phủ cả người trống không của cô. Cô vẫn nửa dựa trên ghế sô pha, nói ra câu "Tim của anh đập rất nhanh" vừa dịu dàng, vừa mơ hồ.

Trong phòng khách có tiếng vọng lại, yết hầu của Kỷ Thời Diễn chuyển động, kéo áo lên giúp cô.

Anh thừa nhận, "Ừ."

Đôi mắt của cô bé rất sáng, không biết do ánh đèn chiếu vào hay là vốn dĩ đã như vậy, giống như bị che phủ bởi lớp sương mù khó nói ra.

Cô đổi thành tư thế nửa quỳ trên ghế sô pha, càng dựa gần anh hơn.

Ngay lúc Kỷ Thời Diễn không đoán ra cô muốn làm gì, cho rằng đây là cảnh nên nhắm mắt lại, Kỷ Ninh lại cẩn thận di chuyển vị trí ống nghe của mình.

"1001." Cô nói.

Kỷ Thời Diễn nhướng mắt lên, "Cái gì?"

"Tim của anh đập 1001 lần trong một phút." Bác sĩ Kỷ Ninh rút tay về rồi ngã xuống ghế sô pha, lẩm bẩm: "Đợi chút, để em nghĩ nên kê thuốc gì."

"…"

Vì vậy lúc nãy cô đang đếm nhịp tim?

Người đàn ông nhắm mắt lại, im lặng gật đầu.

Được lắm.

Kỷ Thời Diễn quyết định từ giờ sẽ vứt bỏ những thứ vớ vẩn, tạp nham của mình, bước vào thế giới chủ đề của cô.

"Tại sao có thể 1001 lần trong một phút?"

Cô ôm gối, nhíu mày ném trả lại vấn đề cho anh, "Nói rất đúng, tại sao anh làm được?"

"1001 là cuốn truyện." Anh nói: "Em đếm sai rồi."

Vì vậy anh định phối hợp với "bác sĩ" đếm lại lần nữa.——

Anh cũng rất muốn biết rốt cuộc cái thứ phập phồng dữ dội trong lồng ngực đập bao nhiêu lần.

Mới đếm được vài lần, thiếu nữ đã mệt mỏi, hất tay ra, dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Người đàn ông nghẹn ngào, câm nín.

Anh nghi ngờ tối nay cô cố tình đến giày vò anh.

Lúc anh muốn đứng dậy thì vang lên tiếng nhạc từ hướng khác, chắc là điện thoại của cô reo.

Người nằm trên ghế sô pha vẫn không nhúc nhích, thậm chí hơi thở ngày càng đều đặn.

Giờ này gọi cho cô chắc là có chuyện tìm cô. Kỷ Thời Diễn muốn nhận cuộc gọi giúp cô, đưa tay ra giữa không trung thì hơi khựng lại.

Hiển nhiên điện thoại sẽ không nằm trong túi áo blouse, mà cô lại che kín người. Vậy anh phải vén áo khoác của cô lên như thế nào mà vẫn cho thấy mình là người chính trực? Cô tỉnh dậy có đá một cước vào đầu anh không?

Người đàn ông chống một tay vào lưng ghế sô pha, lúc cúi người xuống thì Kỷ Ninh mở mắt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!