Chương 40: Đừng sờ lung tung

Tối hôm đó, Kỷ Ninh ngủ thiếp trong khi đang tha hồ tưởng tượng về tương lai với Tống Du.

Trước khi ngủ nằm mơ, ngủ cũng nằm mơ, cả ngày được xem như là hoàn chỉnh.

Hôm sau cô dậy hơi trễ. Lúc đến trường quay, hầu hết mọi người đã đến đông đủ, Trác Cống còn đang ngồi tạo kiểu tóc.

Kỷ Ninh mới vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng cười đặc trưng của Giang Thắng vang khắp cả phòng.

Cô đã thành thói quen với mỗi ngày như vậy. Nhưng do bên kia náo nhiệt, cô vẫn nghiêng đầu qua liếc nhìn thử.

Còn chưa nhìn được gì, Trác Cống đã đẩy kịch bản của mình qua chỗ cô, "Tập diễn trước không?"

Cô hơi ngạc nhiên rồi gật đầu đồng ý, "Được."

Lúc lật kịch bản, cô còn có thể nghe thấy Giang Thắng đang nói chuyện, ngừng nghỉ theo thứ tự và rất dõng dạc, giống như tấu hài.

"Công khai, công khai ngay! Tình yêu mới của siêu sao Kỷ Thời Diễn!"

Tình yêu mới?

Kỷ Ninh không nhịn được nhíu mày lại, nghe thấy Giang Thắng tiếp tục trình bày: "Cậu ta và chiếc điện thoại mới vừa sắm chưa đầy ba tháng —— Chúng ta hãy vỗ tay chào đón người mới bước vào cung điện!"

Tiếng cười và tiếng vỗ tay liên tục vang lên. Lúc tạm dừng lại, cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Thời Diễn vang lên.

"Cậu có thấy phiền không?"

"Cậu chê tôi phiền? Tôi đi theo cậu bao lâu nay mà cậu chê tôi phiền!" Giang Thắng bắt đầu kêu gào, lên án như oán phụ, "Sao cậu không cảm thấy phiền với chiếc điện thoại đi?"

Cứ thế, quản lý Giang bắt đầu miêu tả câu chuyện của tối qua sống động như thật, "Tối qua vừa xong việc, không biết đang xem cái gì trong điện thoại, cậu ta cứ ngồi ở đó cười một mình. Tôi đi ngang qua muốn liếc nhìn thử, ơ hay, cậu ta còn không cho tôi nhìn."

"Tôi nghĩ cười cười thì thôi bỏ qua, ai mà chẳng xem vài đoạn ngắn hài trên mạng chứ. Kết quả là hôm qua trên suốt quãng đường về, cậu ta vẫn luôn cười là sao? Tôi diễn cho mọi người xem thử. Kỷ Thời Diễn của trước đây nhìn ra ngoài cửa sổ là như vầy, chỉ như vầy, mím môi giống như ai thiếu nợ cậu ta mấy triệu tệ vậy… Kỷ Thời Diễn của hôm qua và hôm nay là như thế này…"

Giang Thắng chậm rãi giơ hai ngón tay ra, đẩy khóe môi lên.

Kỷ Ninh hơi tò mò, lặng lẽ liếc nhìn thử động tác diễn xuất của Giang Thắng.

Trong biển người thấp thoáng, hình như đúng lúc cô tiếp xúc với ánh mắt của ai đó.

Cô còn chưa kịp xác nhận, Trác Cống đã giơ kịch bản lên trước mặt cô, "Có đúng không?"

Lúc này mới nhớ ra mình còn phải tập thoại, Kỷ Ninh không nhìn nữa, nói: "Tiếp đi, cảnh thứ ba."

Hai người tập thoại vài lần, đoàn làm phim nhanh chóng bắt đầu làm việc.

Sau khi quay được hai cảnh, đoàn làm phim thay đổi cảnh. Có một số chi tiết nhỏ cần phải sửa lại, nhân vật chính tạm thời không cần quay. Kỷ Ninh lại bắt đầu tập thoại với Trác Cống.

Phân cảnh lần này khá thân mật, nhưng cũng không phải rất thân mật. Tình tiết là gò má vô thức chạm vào nhau khi hai người giành giật đồ, khi nhận ra thì hai người đều ngu ngơ đối mặt với nhau. Đó là phân đoạn cầu nối mờ ảo rất thường gặp trong phim thần tượng.

Kỷ Ninh đi theo lời thoại trước đó, chuẩn bị điều chỉnh vị trí với Trác Cống trước. Khi vẫn còn đối mặt với nhau ở khoảng cách an toàn, bỗng dưng có một bàn tay đặt ngang ở giữa, rồi sau đó búng tay một phát.

Cô bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn về bên trái.

Người đàn ông lạnh lùng rút ngón tay về, vuốt cằm nói: "Chính là như vậy."

Kỷ Ninh hơi hoảng hốt với người đột nhiên xuất hiện, hai giây sau mới kịp phản ứng, đầu óc vẫn còn mơ hồ, "Hả?"

"Không phải lát nữa có cảnh bị cắt ngang sao?" Kỷ Thời Diễn nghiêm túc, "Ghi nhớ cảm giác lúc nãy, cứ diễn như thế."

Cuối cùng cảnh thân mật này đúng là bị bạn bè của nam nữ chính cắt ngang, vì vậy anh nói như thế cũng không sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!