Chương 36: Tôi mãi yêu địa ngục trần gian

Trong phòng trang điểm thoáng chốc im ắng.

Anh dừng lại trước mặt cô chỉ cách năm bước. Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của người đàn ông.

Người đàn ông hơi cụp mắt xuống, bóng tối phủ lên đuôi mắt, thần thái chiếm giữ khó diễn tả, lúc anh không thể hiện ra sẽ không cảm nhận được. Nhưng ngay lúc này trong không gian chật hẹp, cô cảm thấy mình như bị anh đóng vào mặt đất.

"Không phải vậy." Cô không biết giải thích như thế nào, cả buổi mới thốt ra được một câu: "Là do phóng viên thích đào hố."

Lượng fan của anh rất đông, phóng viên nào chẳng muốn khai thác chút tiêu đề nóng hổi để đi về đăng thông cáo báo chí, vì vậy đã ném vấn đề khó xử cho cô, trả lời như thế nào đều không phải là câu trả lời hay nhất.

Cô cũng không muốn lợi dụng anh khi ở ngoài show truyền hình. Vì vậy nếu có thể tránh buổi phỏng vấn nào sẽ tránh, nói cho giới truyền thông biết trước.

Kỷ Thời Diễn chống vào cạnh bàn nhìn cô, nhìn chằm chằm đôi tai đỏ ửng của cô mội hồi rồi từ từ mở miệng.

"Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Hiện giờ khi thiếu nữ đứng trước mặt anh, ngoại trừ đôi tai hơi đổi màu, mọi thứ khác đều bình thường. Giống như chỉ có một mình anh trằn trọc vì nụ hôn đó, còn cô lại bình tĩnh giống như… chỉ bị một con muỗi đốt.

Con cưng Kỷ Thời Diễn của trời không thể nào thuyết phục mình chấp nhận hiện thực này.

Còn Kỷ Ninh lại lắc đầu dưới cái nhìn soi mói của anh.

Cô cho rằng mình không có gì để hỏi —— câu muốn hỏi lại không thể nói ra, duy nhất một câu không muốn hỏi lại không đúng lúc. Cứ coi như là quay phim đi, chẳng có ai quay xong lại muốn hỏi tại sao nam chính lại diễn như vậy.

Nhưng thiếu nữ lắc đầu xong thì phát hiện người đàn ông nghiêng đầu, nheo mắt lại, giống như không hài lòng với câu trả lời của cô.

Vì vậy Kỷ Ninh đành phải cúi đầu xuống, bắt đầu lục lọi hộp câu hỏi của mình, quả nhiên nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi."

"Hửm?" Âm cuối của anh hơi lên cao.

Cô chỉ vào ngón tay chống lên cạnh bàn của anh, "Em rất tò mò tại sao anh luôn đeo chiếc nhẫn trên ngón út."

"…"

Kỷ Thời Diễn nghĩ ngợi về cảnh hôn cả một ngày, nghe thấy câu hỏi như gãi ngứa này đã nhíu mày, "Chỉ có vậy?"

Cô mím môi, có rất nhiều câu nói qua lại trên đầu lưỡi, nhưng cuối cùng vẫn chọn câu này.——

"Chỉ có vậy."

Người đàn ông khựng lại vài giây, thở dài bất lực rồi trả lời: "Mấy năm trước lúc đóng phim bị dao cắt vào tay, để lại một vết sẹo, sợ bị fan phát hiện nên đeo đại một chiếc nhẫn vào."

"Hơn một năm, vết sẹo đã lành, đeo nhẫn đã thành thói quen nên lười tháo ra."

—— Chiếc nhẫn đó được giao phó với rất nhiều ý nghĩa đặc biệt, nguyên nhân đằng sau lại đơn giản khiến người ta câm nín.

Kỷ Ninh khẽ "A" lên, "Thảo nào."

Đúng là fan không muốn thấy idol bị thương. Thế nhưng đàn ông quay phim đều không tránh khỏi va chạm bị thương, bị thương cũng chỉ che giấu. Còn anh đúng là che giấu rất giỏi, không ai biết chiếc nhẫn này lại vì che giấu vết thương.

Nghe thấy câu trả lời của cô, người đàn ông bật cười, "Nếu không thì sao, em cho rằng là gì?"

"Em không có cho rằng là gì cả." Cô nhắm mắt lại, "Chẳng qua đám blogger thường xuyên nói là…"

Lúc nãy người đàn ông còn không vui, không biết tại sao bây giờ tâm trạng lại tốt lên, nhìn cô với vẻ thích thú, "Là vật đính ước với bạn gái?"

Cô gật đầu.

"Tất cả đều là bậy bạ."  Người đàn ông cất lên giọng nói mơ hồ từ cuống họng, nghiêng đầu nhìn cô, "Em không thích à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!