Chương 33: Cảm xúc kỳ diệu khó nói

Tiếc là Kỷ Thời Diễn không thưởng thức được nhiều động thái tiếp theo trên điện thoại, bởi vì hình như cô nhanh chóng nhớ ra trước đó mình vẫn chưa tắt máy chiếu nên đã tắt nó đi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào TV trở về như cũ hai giây, sau đó cúi đầu, đặt ngón tay lên khăn rồi khẽ cười.

Làm sao Kỷ Ninh biết mình chẳng những không trình chiếu được, ngược lại còn chiếu điện thoại của mình lên TV của idol.

Cô chỉ biết khả năng quản lý dáng người của idol mình thực sự quá tuyệt.

Lưu hình xong, cô thoả mãn đi ngủ.

Hôm sau có một hoạt động của bên thương hiệu nào đó, là thương hiệu từng tài trợ cho 《Nhật Ký Nụ Hôn Đầu》. Vì vậy, cả ba cặp đôi đều phải tham gia hoạt động này.

Vì tham gia hoạt động dựa trên danh nghĩa chương trình, Kỷ Ninh và Kỷ Thời Diễn ngồi chung xe, xuống xe chung với nhau.

Xe không thể đi vào nữa, nghệ sĩ phải đi bộ đến tòa nhà, may mà cách đó không xa.

Kỷ Ninh mặc chiếc đầm dài màu đỏ, mang đôi giày cao gót màu trắng bạc, đeo một vòng hoa trên cổ tay, đơn giản và tươi sáng, được các nhân viên nghiệp vụ nhất trí khen ngợi.

Giày cao gót có đế nhọn, cô vừa xuống xe đã cảm thấy mình đạp phải thứ gì đó, sau đó nhấc chân lên lại không thể nhấc lên nổi.

Cúi đầu xem thử, thì ra gót giày bị kẹt trong một sợi xích ven đường.

Kỷ Ninh xách váy mình lên, nhất thời rơi vào tình huống khó xử.

Kỷ Thời Diễn đang đi ngang qua cô, đi được hai bước thì nhận ra gì đó, xoay người lại nhìn.

Nhìn thấy tình huống trước mặt, người đàn ông bóp ấn đường, thở dài từ tận đáy lòng, "Em cũng thật là giỏi."

Con đường rất rộng, mắt xích rất nhỏ, tại sao cô có thể tránh được những con đường đó, đạp một bước vào trong sợi xích nhỏ này?

Cô cúi đầu, nhìn vào vòng hoa màu đỏ trên cổ tay của mình, đôi tai hơi đổi màu, nhỏ tiếng biện bạch.

"Chuyện này cũng không thể trách em…"

Tiếng thở dài của anh nặng nề hơn. Lúc Kỷ Ninh sắp ngồi xuống tại chỗ vì không tìm được cách giải quyết, người đàn ông đã bất đắc dĩ cúi người xuống.

Anh nửa quỳ, một tay cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, tay kia kéo gót giày bị kẹt ra.

Cô không thể đứng vững vì đôi chân treo lơ lửng bị anh nắm giữ và chống đỡ.

Anh rất mạnh mẽ, lúc này bộ vest thẳng thóm dính vào người anh, đường nét cánh tay rõ ràng hiện ra vì căng thẳng, gồ lên trong một số trường hợp ở đàn ông, quyến rũ và ấn tượng có một không hai.

Sống lưng của cô nóng lên, che đi hơi nóng.

"Được rồi."

Cuối cùng đã giải thoát đôi giày ra khỏi sợi xích, Kỷ Thời Diễn nâng chân của cô lên, tiện tay mang giày cao gót vào cho cô.

Thiếu nữ co mũi chân lại, rõ ràng muốn lên tiếng, nhưng dường như không tìm được nút tăng âm lượng, "Cám ơn."

Anh lại nhìn cô vài giây, yết hầu chuyển động như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, đưa tay ra, nói với vẻ mặt không cảm xúc, "Vịn vào."

"Hả?"

"Tôi không muốn lát nữa em lại té vì bị kẹt, vịn vào tôi."

Cô rụt vai, "… Được."

Dĩ nhiên trang lớn đầu tiên [Một Lời Vì Ninh] sẽ không bỏ qua khung cảnh này. Sau khi chụp xong và cho ra hình cấp tốc, masternim vui sướng đăng lên thành hình 9 ô vuông: [Những bằng chứng gọi là dịu dàng bị theo dõi / Thật ra chỉ là một trên mười nghìn.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!